Sáng sớm, ánh nắng chiếu xuyên qua những khung cửa chạm khắc tinh xảo của cung điện, nhưng không khí bên trong lại căng như dây đàn. Lâm Tinh đứng giữa sảnh lớn, ánh mắt tinh nghịch quét khắp nơi, cảm nhận từng chuyển động của nhân vật phụ và thái giám xung quanh. Sau các cuộc quậy phá trước đó, cô đã xây dựng một liên minh vững chắc giữa các nhân vật phụ, tạo ra những tình huống hỗn loạn nhưng hài hước.
Diệp Tinh Nhi – nữ chính xinh đẹp và quyền lực – bước vào sảnh, bước đi uyển chuyển nhưng ánh mắt sắc lạnh như dao, hướng về Lâm Tinh. “Ngươi… lại gây rối nữa à?” Nữ chính nhíu mày, giọng lạnh lùng nhưng tràn đầy quyết tâm. Lâm Tinh nhún vai, ánh mắt tinh nghịch: “Chắc chắn rồi! Nữ phụ mà, phải biết quậy phá chứ.”
Hoàng tử Lạc Vân đứng gần, ánh mắt tò mò và dần dần trở nên thích thú. Anh quan sát cách nữ phụ thao túng mạch truyện, từng cử chỉ, từng hành động đều khiến cung điện trở nên hỗn loạn. Người này… khác biệt quá. Thật khó rời mắt. Lâm Tinh cười khẩy, ánh mắt lóe lên quyết tâm: lần này, nữ phụ sẽ đối đầu trực diện với nữ chính, không còn lép vế.
Cả sảnh điện bắt đầu náo loạn nhưng theo cách hài hước. Một khay trà đột nhiên rơi xuống chân nữ chính, các cung nữ cười khúc khích, trong khi Lâm Tinh tận dụng cơ hội tiến gần Hoàng tử Lạc Vân. “Nam chính… hôm nay anh sẽ chứng kiến nữ phụ quậy phá đến mức nào nhé!” Hoàng tử Lạc Vân nhíu mày, khó giấu vẻ thích thú pha lẫn tò mò.
Diệp Tinh Nhi không thể chịu nổi, lập tức phản công. Cô ra lệnh cho các cung nữ trung thành di chuyển đồ vật, thay đổi bài trí và tạo ra những tình huống khiến liên minh của Lâm Tinh bị rối loạn tạm thời. Lâm Tinh bật cười, nhảy ra giữa sảnh, tận dụng mọi chi tiết xung quanh để phản ứng tinh nghịch: di chuyển vật dụng, tạo cử chỉ bất ngờ, khiến nữ chính vừa phải phản ứng vừa phải giữ uy quyền.
Một bức rèm lớn đột nhiên rơi xuống, che mất tầm nhìn của nữ chính. Lâm Tinh bước tới gần Hoàng tử Lạc Vân, giọng tinh nghịch: “Xem nào, hôm nay anh sẽ thấy nữ phụ quậy phá ra sao!” Hoàng tử Lạc Vân nhíu mày, đôi mắt lóe lên vẻ thích thú: mạch truyện đã thay đổi hoàn toàn, và anh không thể rời mắt khỏi nữ phụ.
Trong khi hỗn loạn, dòng chữ mờ của tác giả xuất hiện: “Ngươi… không thể kiểm soát mọi chuyện! Nữ chính phải thắng mới đúng cốt truyện!” Lâm Tinh nhún vai, giọng tinh nghịch: “Ai nói nữ chính mới là người thắng? Nữ phụ sẽ viết lại mọi thứ theo ý mình.” Dòng chữ nhấp nháy, giọng tác giả bực mình nhưng không thể can thiệp trực tiếp.
Cuộc chiến tinh nghịch giữa nữ phụ và nữ chính tiếp tục. Các nhân vật phụ phối hợp với Lâm Tinh một cách khéo léo: kéo lệch bàn, đổi chỗ khay trà, tạo ra những tình huống nhỏ khiến nữ chính phải xoay sở. Lâm Tinh tận dụng mọi cơ hội để nổi bật, khiến nữ chính bối rối. Hoàng tử Lạc Vân quan sát, khó giấu nụ cười: mỗi cử chỉ của Lâm Tinh đều khiến mạch truyện thêm hấp dẫn và bất ngờ.
Một tình huống đặc biệt xảy ra: một bức rèm lớn đột nhiên rơi, che mất tầm nhìn của nữ chính khi cô đang di chuyển. Lâm Tinh tận dụng cơ hội, bước tới gần Hoàng tử Lạc Vân, giọng tinh nghịch: “Xem nào, nam chính, hôm nay anh sẽ chứng kiến nữ phụ quậy phá ra sao nhé!” Hoàng tử Lạc Vân nhíu mày, đôi mắt lóe lên vẻ thích thú pha lẫn tò mò: lần này, mạch truyện đã thay đổi hoàn toàn, và anh không thể rời mắt khỏi nữ phụ.
Diệp Tinh Nhi dần nhận ra rằng, lần này, nữ phụ không còn yếu ớt mà đang chiếm quyền chủ động trong mọi tình huống. Nữ chính hít một hơi, mắt ánh lên quyết tâm: nếu đã bị nữ phụ khuấy đảo cung điện, cô phải phản công mạnh mẽ hơn. Nhưng ngay cả khi nỗ lực, mọi chi tiết xung quanh dường như đều phối hợp với nữ phụ, khiến nữ chính phải đau đầu.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi, Lâm Tinh đứng trên ban công, nhìn ánh trăng chiếu trên mái ngói. Cô cười khẩy, tự nhủ: “Nếu đã xuyên vào truyện, tôi sẽ khiến nữ chính phải đau đầu, nam chính phải chú ý, và tác giả… chắc chắn sẽ phải bất ngờ.” Mạch truyện vốn định sẵn giờ đã xuất hiện một biến số không thể đoán trước, nơi nữ phụ – vốn mờ nhạt – trở thành trung tâm, và mọi thứ trong cung điện đều theo nhịp điệu tinh nghịch của cô.
Đêm xuống, cung điện trở nên yên tĩnh nhưng vẫn đầy ẩn ý. Liên minh của nữ phụ đã hình thành vững chắc, nữ chính vẫn đang đau đầu tìm cách khống chế, nam chính bắt đầu bị cuốn hút, và tác giả cũng không thể can thiệp trực tiếp. Lâm Tinh đứng trên ban công, ánh mắt lóe lên quyết tâm: “Nếu đã xuyên vào truyện, tôi sẽ viết lại tất cả theo ý mình. Nữ phụ sẽ không còn mờ nhạt nữa!”
Với nụ cười tinh nghịch và sự hứng thú tràn đầy, Lâm Tinh biết rằng cuộc sống xuyên sách của nữ phụ vừa mới bắt đầu, và lần này, không ai có thể định đoạt số phận của cô. Mạch truyện đã hoàn toàn thay đổi, và một chuỗi các sự kiện hỗn loạn nhưng đầy hài hước đang chờ phía trước.
Hết chương 6.