đừng ép nữ phụ!

Chương 5: Cuộc chiến tinh nghịch – Nữ chính phản công


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, cung điện tràn ngập ánh nắng dịu dàng, nhưng không khí trong điện lại căng như dây đàn. Sau những trò tinh nghịch của Lâm Tinh – nữ phụ nổi loạn – các nhân vật phụ đã âm thầm liên minh, khiến nữ chính Diệp Tinh Nhi bối rối và quyền lực vốn có dần lung lay. Lâm Tinh đứng giữa sảnh lớn, ánh mắt tinh nghịch quét khắp nơi, nhịp tim rộn ràng vì sự hưng phấn khi thấy kế hoạch của mình bắt đầu có hiệu quả.

Các cung nữ và thái giám tụ tập xung quanh, lén lút trao đổi ánh mắt và cử chỉ, sẵn sàng phối hợp với nữ phụ để tạo ra những tình huống bất ngờ. Một cô cung nữ nhỏ tuổi, còn e dè, thì thầm: “Nữ phụ… hôm nay chúng ta sẽ làm gì?” Lâm Tinh nhún vai, cười khúc khích: “Thử thách nữ chính xem nào. Lần này, chúng ta sẽ làm cô ta vừa bối rối vừa mất bình tĩnh!”

Diệp Tinh Nhi xuất hiện, bước đi uyển chuyển, nhưng ánh mắt sắc lạnh lóe lên sự nghi ngờ. Cô nhận ra ngay rằng mạch truyện đã thay đổi: các cung nữ không còn cúi đầu phục tùng, thái giám không còn hoàn toàn trung thành, và nữ phụ – Lâm Tinh – đang chiếm thế chủ động. Nữ chính nhíu mày, giọng lạnh lùng: “Ngươi… lại gây rối trong cung điện à?” Lâm Tinh cười khẩy, ánh mắt tinh nghịch: “Chắc chắn rồi! Nữ phụ mà, phải biết quậy phá chứ.”

Hoàng tử Lạc Vân bước tới gần, đứng bên cạnh Lâm Tinh, ánh mắt tò mò và dần dần trở nên thích thú. “Ngươi… thật sự khác biệt. Sao lại dám thay đổi mọi chuyện?” Lâm Tinh nhún vai, giọng cười khúc khích: “Nếu không dám làm, tôi đã bị nữ chính dập cho te tua rồi. Hãy xem, lần này nữ phụ sẽ làm đảo lộn cung điện.”

Cả sảnh điện bắt đầu hỗn loạn nhưng theo một cách hài hước. Một khay trà đột nhiên rơi, làm Diệp Tinh Nhi giật mình, các cung nữ thì nấp sau cột để quan sát phản ứng của nữ chính. Lâm Tinh nắm lấy cơ hội, bước tới gần, ánh mắt tinh nghịch: “Xem nào, nữ chính, hôm nay cô sẽ phải thử tài giữ bình tĩnh đấy!”

Những tình huống bất ngờ liên tục xảy ra: rèm cửa rơi xuống, đèn lồng nghiêng, bức tranh biến đổi hình dáng, thậm chí cả những chi tiết vốn được lập trình sẵn trong mạch truyện đều phản ứng theo ý nữ phụ. Diệp Tinh Nhi liên tục hít sâu, cố gắng duy trì uy quyền, nhưng mọi thứ dường như chống lại cô. Lâm Tinh bật cười khúc khích, ánh mắt lấp lánh sự tự tin và hứng thú: “Đúng rồi, nữ phụ không cam chịu!”

Tại một góc sảnh, các nhân vật phụ thực hiện kế hoạch “đồng bộ”, tạo ra những tình huống vừa khiến nữ chính bối rối, vừa mang tính hài hước. Một cung nữ bỗng nhiên kéo lệch vương miện của nữ chính, khiến Diệp Tinh Nhi phải cúi xuống chỉnh sửa, trong khi Lâm Tinh bước tới, ánh mắt tinh nghịch dõi theo từng cử chỉ. Hoàng tử Lạc Vân đứng gần, khó giấu vẻ thích thú: lần này, mạch truyện đã thực sự thay đổi, và nữ phụ – vốn mờ nhạt – đang trở thành trung tâm.

Nhưng Diệp Tinh Nhi không dễ bị khuất phục. Nữ chính lập tức phản công, sử dụng uy quyền và kinh nghiệm trong cung điện để tìm cách khống chế tình hình. Cô ra lệnh cho một số cung nữ trung thành di chuyển các vật dụng, thay đổi bài trí, và tạo ra những tình huống khiến liên minh của Lâm Tinh bị rối loạn tạm thời. Lâm Tinh cười khẩy, thừa nhận đây là một thử thách thú vị. Cô nhảy ra giữa sảnh, tận dụng mọi chi tiết xung quanh để phản ứng tinh nghịch: thay đổi vị trí, tạo ra các cử chỉ bất ngờ, khiến nữ chính vừa phải phản ứng vừa phải giữ uy quyền.

Trong lúc hỗn loạn, dòng chữ mờ của tác giả xuất hiện: “Ngươi… không thể kiểm soát mọi chuyện! Nữ chính phải thắng mới đúng cốt truyện!” Lâm Tinh nhún vai, giọng tinh nghịch: “Ai nói nữ chính mới là người thắng? Nếu đã xuyên vào truyện, nữ phụ sẽ viết lại mọi thứ theo ý mình.” Dòng chữ nhấp nháy, giọng tác giả lộ vẻ bực mình nhưng không thể can thiệp trực tiếp ngay lập tức, để mặc Lâm Tinh tự do sáng tạo.

Cuộc chiến tinh nghịch giữa nữ phụ và nữ chính tiếp tục. Các nhân vật phụ phối hợp với Lâm Tinh một cách khéo léo: kéo lệch bàn, đổi chỗ khay trà, tạo ra những tình huống nhỏ khiến nữ chính phải xoay sở, trong khi Lâm Tinh tận dụng mọi cơ hội để nổi bật. Hoàng tử Lạc Vân quan sát, khó giấu nụ cười thoáng qua: mỗi cử chỉ của Lâm Tinh đều khiến mạch truyện thêm hấp dẫn và bất ngờ.

Một tình huống đặc biệt xảy ra: một bức rèm lớn đột nhiên rơi, che mất tầm nhìn của nữ chính khi cô đang di chuyển. Lâm Tinh tận dụng cơ hội, bước tới gần Hoàng tử Lạc Vân, giọng tinh nghịch: “Xem nào, nam chính, hôm nay anh sẽ chứng kiến nữ phụ quậy phá ra sao nhé!” Hoàng tử Lạc Vân nhíu mày, đôi mắt lóe lên vẻ thích thú pha lẫn tò mò: lần này, mạch truyện đã thay đổi hoàn toàn, và anh không thể rời mắt khỏi nữ phụ.

Diệp Tinh Nhi dần nhận ra rằng, lần này, nữ phụ không còn yếu ớt, mà đang chiếm quyền chủ động trong mọi tình huống. Nữ chính hít một hơi, mắt ánh lên quyết tâm: nếu đã bị nữ phụ khuấy đảo cung điện, cô phải tìm cách phản công mạnh mẽ hơn. Nhưng ngay cả khi nỗ lực, mọi chi tiết xung quanh dường như đều phối hợp với nữ phụ, khiến nữ chính phải đau đầu.

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi, Lâm Tinh đứng trên ban công, nhìn ánh trăng chiếu trên mái ngói. Cô cười khẩy, tự nhủ: “Nếu đã xuyên vào truyện, tôi sẽ khiến nữ chính phải đau đầu, nam chính phải chú ý, và tác giả… chắc chắn sẽ phải bất ngờ.” Mạch truyện vốn định sẵn giờ đã xuất hiện một biến số không thể đoán trước, nơi nữ phụ – vốn mờ nhạt – trở thành trung tâm, và mọi thứ trong cung điện đều theo nhịp điệu tinh nghịch của cô.

Đêm xuống, cung điện trở nên yên tĩnh nhưng vẫn đầy ẩn ý. Liên minh của nữ phụ đã hình thành vững chắc, nữ chính vẫn đang đau đầu tìm cách khống chế, nam chính bắt đầu bị thu hút, và tác giả cũng không thể can thiệp trực tiếp. Lâm Tinh đứng trên ban công, ánh mắt lóe lên quyết tâm: “Nếu đã xuyên vào truyện, tôi sẽ viết lại tất cả theo ý mình. Nữ phụ sẽ không còn mờ nhạt nữa!”

Với nụ cười tinh nghịch và sự hứng thú tràn đầy, Lâm Tinh biết rằng cuộc sống xuyên sách của nữ phụ vừa mới bắt đầu, và lần này, không ai có thể định đoạt số phận của cô. Mạch truyện đã hoàn toàn thay đổi, và một chuỗi các sự kiện hỗn loạn nhưng đầy hài hước đang chờ phía trước.

Hết chương 5.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×