Lớp 12A2, vẫn nháo loạn như hôm nào, tiếng la tiếng cười tiếng nói. Nhìn chung là tạp âm! Người này người kia làm không biết nhiêu là chuyện. Ồn ào, đến nỗi giáo viên vào cũng chẳng ai hay. Phải có...
Rầm rầm.... - tiếng gõ bàn mới chấn tĩnh được đàn ngỗng này.
"Cả lớp."
"Chào cô." Cả lớp đồng loạt đứng lên chào giáo viên.
"Các em đứng luôn không phải ngồi!"
"Hả cô?"
"Cô tôi gì ở đây? Các cô cậu có biết ngày nào cũng la rày chuyện ồn ào thế này tôi mệt lắm không? Tại sao không có hôm nào im lặng được 10 phút nhỉ? Cứ như họp chợ vậy! Ai chịu cho nổi!"
Mặt ai cũng sụ xuống. Khi đứng dậy cái lớp mới giữ im lặng được vài phút.
"Hôm nay, tôi xin thông báo cho các em, lớp ta có học sinh mới chuyển đến. Nào trò vào đi!"
Từ cánh cửa một nam sinh bước vào. "Chào! Tôi là Tạ Gia Phúc học sinh mới chuyển đến."
Crap....crap... một tràng pháo tay nhẹ vang lên. Việc này khiến cô giáo lại không hài lòng, chào đón học sinh mới mà lớp không có thành kiến gì cả. "Các em chưa ăn sáng hay sao chào đón học sinh mới kì cục vậy?"
Crap...crap.... Tràn pháo tay lớn hơn vang lên. Lúc này giáo viên mới tươi cười.
"Trò xuống chỗ ngồi đi. À...." Giáo viên đảo mắt tìm chỗ. Nhìn mấy nữ sinh đi kìa, mắt long lanh như đang chờ đón học sinh mới này ngồi gần mình vậy, nhưng bàn nào cũng không trống. Chỉ có một người thì không - đó là Tú người ngồi bàn cuối, một nữ sinh của lớp và bàn kế bên là còn chỗ. Giáo viên tiếp lời "À chỗ cuối kia kìa, trò xuống đó ngồi nhé!"
"Được!" Nói rồi cậu nam sinh này nhanh chóng bước xuống chỗ của mình. Giáo viên cho ngồi, xong lại điểm danh.
Tú lại cầm cây viết, quay quay và nằm dài lên bàn, cả lúc cậu nam sinh - Phúc đi xuống nhìn chằm chằm mình cũng không hay. Xoay viết lúc nào cũng là thú vui tao nhã của Tú. Chợt người bàn trên đẩy bàn một cái.
"Lưu Diễm Tú."
"Mất rồi!" Cây bút trượt khỏi tay rơi xuống làm Tú hốt hoảng vừa cúi xuống nhặt vừa thốt lên, làm trò cười cho cả lớp. Giáo viên đã quen với cái tính ngỗ nghịch của Tú rồi nên không còn tức giận như lúc mới nhập học nữa.
Tú cúi xuống tìm cây bút. Kì lạ thay! Cây bút vừa rơi thôi mà lại chẳng thấy đâu. Tú phải nhoi nhoi lên tìm cây bút. Hết nhìn bên này đến nhìn bên kia, ngồi trên ghế lại rời chỗ ngồi xuống sàn tìm. Thật sự là tức phát điên lên đó. Nhìn đằng trước, quay ra đằng sau mà vẫn chưa thấy, quay trái rồi quay sang phải.....
"Có phải bạn tìm cây bút này."
Thấy cây bút thân yêu Tú giật ngay, chẳng thèm liếc mắt nhìn xem là ai đã đưa cũng chẳng mở miệng cám ơn người ta một tiếng, đứng dậy phủi phủi rồi lại ổn định chỗ ngồi. Đưa tầm mắt nhìn thẳng rồi nhìn xung quanh ai cũng cười cười dòm Tú. Tú lấy làm ngạc nhiên.
"Tú này."
"Dạ..?!" Tú đứng dậy liền khi nghe cô gọi tên.
"Cô đang phân vân không biết em là con gái hay con trai đấy?!" Cô nhíu mày nhìn Tú.
"Sao...sao cô lại nói thế ạ? Em là con gái nguyên con mà cô."
"Thật vậy à? Vậy tại sao tính cách của em không thua kém gì một bạn nam thế? Nghịch ngợm, nóng nảy!"
"Do vừa nãy...."
"Thôi không cần giải thích. Các em chúng ta vào bài học."
Tú khó hiểu ngồi xuống. Cái quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Sao lại nói Tú như thế chứ? Chỉ là phản xạ của con người thôi mà.
Cả giờ học chán nản..... Tú lại vẫn nằm dài trên bàn, đưa mắt nhìn xung quanh lớp. Ôi trời! Ai cũng lo nhìn tên Mắt kính bàn kế bên Tú - Phúc cả. Nhìn cậu ta xem, có gì đâu chứ, à không có đôi mắt kính đó chứ với dáng người tương đối chuẩn thôi, bọn hám trai kia cứ hô hố lên. Đảo mắt lên nhìn hai đứa bạn thân.... Ôi kìa chúng nó cũng như mấy đứa khác cứ nhìn cậu ta kìa. Tú lắc đầu ngao ngán. Làm như lần đầu chúng nó được gặp trai ấy. Tú cúi mặt xuống bàn, lại muốn làm một giấc như mọi khi. Bỗng có người vỗ vỗ vai... Tú ngóc lên nhìn thử, nhìn sang bên phải
"Á..." cô lùi đầu về sau một tí "Cậu làm cái gì vậy? Sao lại phóng sang đây?"
"Chỉ là tôi thấy cậu hơi mệt định sang hỏi han quan tâm thôi."
"Hả....." Tú bất giác đỏ mặt. Phúc ngồi lại vị trí của mình. Tú ngơ ngác nhìn xung quanh, bao nhiêu con mắt ghen tị chằm chằm vào Tú kìa.
Reng...reng.... Giờ giải lao của buổi sáng.... Các lớp đi ra ngoài cả. Uyển và Thanh - hai người bạn thân của Tú chạy lại chỗ Tú.
"Tú đi ăn đi."
"Thôi tao không đói. Chúng mày đi đi."
"Ái chà, hôm nay không biết đói cơ đấy. Hay là ngây ngất ai đó muốn ở lại trong lớp thôi nhỉ?"
Tú lại cảm thấy ngại ngùng đưa mắt nhìn người bên kia, cậu ta cũng đưa mắt nhìn Tú. Tú phóng dậy. "Này nói bậy gì thế hả? Đi ăn nhanh đi. - Tú lật đật kéo tay hai cô bạn thân đi."
Trường Tú đang học là trường tư nhân tên là Tự Lập. Ngôi trường này học liên cấp. Trường có cả các ngành giống như một trường đại học. Học từ sáng đến chiều, bán trú tại trường. Rộng lớn và sang trọng nhất vùng. Cả cănteen cũng thế! Như một khách sạn 4 sao. Trường có một vài người hiện đang nổi cả ở ngoài xã hội cũng vậy. Nổi bật là Dương Thắng cùng với bạn thân hắn Trường Toàn và Black Devil của hắn. Thân cận còn có Mi Trà nữ sinh xinh đẹp và nóng bỏng nhất trường, tính tình đanh đá lại hay ghen. Tiếp nối là Tưởng Đình và White Angel, nhưng Tưởng Đình chỉ là Lão Nhị còn Lão đại của Hội này rất bí ẩn, cả Dương Thắng cũng chưa có cơ hội nhìn mặt đối thủ.
Lưu Diễm Tú từng xuất thân chỉ là một cô bé bình thường nhưng cha cô ấy ông Lưu Trịnh Sản là một thương gia bao người hoạt động ngầm, không biết thế nào trở nên giàu có mấy năm đổ lại đây, nên dẫn theo một cô bé tầm thường trở thành một tiểu thư danh giá, tuy vậy tính cách tiết kiệm hay một số thói quen khi còn chưa khá giã thì vẫn in sâu trong máu Tú. Ví dụ: Trong túi vẫn còn một đống tiền lẽ và đồng xu tiết kiệm lâu nay chẳng hạn....
"Này. Tú nhà mình mới đó thôi mà có Soái ca để ý rồi. Ghê nhé."
"Cái gì chứ? Gì mà Soái Ca? Tao không ham! Không không lại lo lắng cho tao. Ngày nào tao chẳng nằm dài mà ngủ chứ?! Còn chúng mày nữa thôi cái điệu hám trai đó đi, tên đó có gì hay ho mà Soái với chẳng Ca chứ..."
"Ê có cần một câu mà trả một tràn thế không? Hay thật sự là ngại ngùng, rung động thật trong đấy." Uyển và Thanh cười trêu.
"Hai con điên này!" Tú đẩy đầu hai người kia một cái "Im lặng đi. Xàm mãi."
Một lúc rồi ba người cũng đi xuống được cănteen. Giờ này thì đông nghẹt ấy. "Ôi sao đông thế?"
Ba người đứng sựng lại trước cảnh hàng trăm người che chúc ở cănteen. Tú moi hết tiền trong túi ra đếm.
"Mày vẫn như vậy hả Tú? Sao cứ khư khư trong người đống tiền lẽ với đồng xu thế?"
"Kệ tao! Mày quan tâm làm gì?"
Đang lộn xộn tung cả nên rất khó để đếm và xếp trong khi đang đứng thế này. Chợt có người đi ngang lỡ va vào Tú, đồng xu trên tay rơi xuống và lăn trên đất.
"Ối tiền của tôi." Tú lom khom chạy theo đồng xu len lõi vào đám người.
Leng keng leng keng....Đồng xu vẫn lăn chưa dừng lại, Tú cũng chẳng thể dừng lại. Rồi cuối cùng nó cũng chịu nằm yên........dưới bàn chân của người khác.
END CHAP