Tú đi xuống lầu, bụng đói rã rời. Vừa đi đến lớp học...
"Tú Em đi học rồi?" Trường Toàn tươi cười.
Cái gì đây? Hôm nay lại đến cả lớp cười cười nói nói nhưng không quan tâm làm gì!
Tú thấy Toàn trong lòng có tí khó chịu, khẩn trương tránh mặt, rõ ràng là cực kì không thích nhưng vẫn lặng thinh bước đi. Không bước thẳng vào lớp, mà đi hướng xuống căntin. Toàn cũng vội vàng bước theo, đưa bó hoa giấu sau lưng từ nãy giờ ra trước mặt Tú."Tặng em này."
Tú dừng lại, vẻ khó hiểu nhìn Toàn. Nụ cười vẫn nở trên gương mặt hắn. Tặng hoa? Trước giờ Tú không có hứng thú với hoa! Dẫn đi ăn còn may ra chấp nhận được. Nghĩ đến miếng ăn bụng Tú lại sôi sụng lên. Cũng có hơi ngượng miệng, chút áy náy, bứt rứt trong lòng, nhưng mà thẳng thắn khi mới sinh đến giờ rồi, Tú đành lạnh nhạt từ chối
"Xin lỗi anh, tôi không thích hoa."
Tú vòng qua một bên Toàn bước đi tiếp. Nụ cười vụt tắt nơi môi ai! Tú lại đi vội xuống căntin, không ăn nữa chắc Tú xỉu mất. Căn tin vẫn đông như mọi hôm. Nghe mùi thức ăn, bụng Tú lại cồn cào mãnh liệt hơn, nhưng chốn đông người, có không đẹp bề ngoài thì nết cũng nên để cho người khác khen ngợi chứ, Tú mới tỏ vẻ thật bình tỉnh, thản nhiên đi đứng. Hình như tình hình là không cho Tú thản nhiên rồi. Không khí chung quanh Tú cứ mất tự nhiên thế nào ấy, cảm thấy như ai cũng nhìn mình bằng một cặp mắt kì lạ thế nào ấy. Do không dám để ý nên cứ đi thôi. Bổng nhiên, một đám nữ sinh chạy về phía Tú, cười cười kéo Tú đi đến một căn phòng.
"Này này kéo tôi đi đâu vậy?"
"Này tôi muốn đi ăn!"
"Á."
Những câu Tú có thể thốt lên trên đường bị lôi đi, và khi bị nhốt vào căn phòng lạ lẫm. Trước lúc đóng cửa lại họ còn không quên bỏ một câu "Có người chờ cậu.."
Hiện tại, hiện ra trước mắt Tú , một khung cảnh lãng mạng khiến Tú sựng người, bàn ăn cùng những ngọn nến hiện ra trước mắt. Căn phòng được chuẩn bị hình tối đen, mờ mờ ảo ảo ánh sáng của nến khiến ấm áp rất nhiều. Tú cố nhìn xung quanh, quan sát thử có gì không, rồi rụt rè bước chậm đến cái bàn ấy. Chợt rùng mình khẽ khi có bàn tay vòng qua eo mình, ôm cả thân thể từ đằng sau. Theo bản năng là cố thoát ra. thì Tú lại bị giữ càng chặt. Cảm giác như khi chúng ta giữ được thứ quan trọng nhất thì không bao giờ muốn buông tay vậy. Tú run khẽ, cất tiếng "Ai vậy?"
Làn hơi ấm phả vào tai Tú. "Diễm Tú, cho tôi một lần với tư cách bạn trai em được không?"
Tú bất giác rùng mình, muốn thoát ra lại thoát ra không được, gắt lên. "Anh là ai?"
"Em quay sang đây!"
Thân thể có chút không chịu được nhưng lại cũng hơi lo sợ, Tú chầm chậm quay sang, liền lúc đó môi chạm môi với người đó. Tú mở mắt kinh ngạc nhìn người đó, ánh sáng mờ mờ của nến nhưng cũng có thể nhìn ra người đó là ai, Tú liền đẩy ra bằng tất cả lực bình sinh.
"Dương Thắng!!!"
Nụ cười nửa miệng trên môi Dương Thắng trông vô cùng quyến rũ, Tú lại bất giác đỏ mặt
"Anh...anh.... "Tức giận không thốt nên lời. Tú hậm hực bỏ đi.
Trời đất ơi, anh ta dám....Tú tức giận, dùng tay quẹt lấy quẹt để đến môi đỏ ửng lên. Nụ hôn đầu của cô, sao anh ta dám cướp?! Mặt Tú đỏ bừng lên vì cái chạm ấy cứ quay quẩn trong óc.
Ring....reng.... Rồi xong thế là nãy giờ vẫn chưa nhai được cái gì vào bụng. Tú vác xác về lớp. Chuyện vừa nãy.....Tú thề là không dám nghĩ nữa. Bước vào lớp. Lớp 12A2 vẫn như đoàn khỉ đột, xào xáo cả lên. Đang khó chịu trong người còn ồn ào thế đấy, ai chịu được. Tú nhăn nhó hét toáng lên
"Im lặng đi!"
Không khí như chết lặng, im phăng phắc có thể nghe cả tiếng ruồi bay ấy. Không biết là vì cái gì mà lớp bổng dưng ngoan ngoãn đột biến, Tú hét lên là im không một tiếng động, cho đến khi Tú bước về chỗ thì nghe xì xầm rất nhỏ, rất nhỏ mà thôi. Tú gục xuống bàn, người cứ như không còn thần kinh, không còn trọng lực gì nữa.
"Đói quá. Đói quá." Tú nhảm nhảm trong miệng.
Bỗng mùi thức ăn xông vào mũi, lại tấn công cái bụng cô bằng sức công phá cực lớn. Tú mở mắt nhìn, Phúc đang lơ lửng phần thức ăn thơm ngon trước mặt Tú. Liền bật dậy như một con lật đật bị xô ngã, Tú ngước nhìn Phúc. "Sáng giờ chắc đói lắm? Này tôi mua cho cậu đấy."
Ánh mắt Tú lóe lên tia vui mừng, lại dần chuyển sang nghi ngờ. Mua cả đồ ăn sao? Tốt thế sao? Phúc nhìn ánh mắt Tú là thấy tất cả, liền bật cười. "Ha, sao lại nhìn tôi như thế? Ngạc nhiên lắm à?"
Tú không ấp úng gì gật đầu lia lịa. Bụng lại cồn cào, thức ăn thơm thế mà. Tay Tú định giơ lên nhận nhưng lại có gì đó làm tay Tú rụt lại. "Sao không lấy? Sợ tôi bỏ độc sao?"
Tú vẫn không có ý muốn nhận. Phúc rút lại. "À thôi, lòng tốt không được chấp nhận. Bỏ vậy."
Lúc này Tú liền bật dậy, cười hì hì, níu tay Phúc, xong bê phần thức ăn ấy. "Cảm ơn." Tú cười tít mắt vui mừng, cơn đói của cô được khống chế rồi. Không chần chừng điều gì nữa, Tú xơi phần thức ăn trong chớp mắt.
"Nước này coi chừng nghẹn." Phúc chu đáo đặt chai nước mở sẳn cả nắp lên bàn Tú. Một miệng thức ăn Tú vụng về che miệng nói lời cảm ơn rồi đưa chai nước lên uống.
"Hà. Đã quá."
"Làm như bị bỏ đói ba năm rồi không bằng."
"Bỏ đói ba năm là ngủ trong quan tài rối đó."
Phúc lại bật cười. Tú cũng cười theo.
Tú chăm chăm nhìn Phúc. Không biết tại sao Phúc lại tốt với mình như vậy? Và không biết bản thân có tình ý với người ta hay không? Nhưng cảm thấy từng ngày thế này rất hạnh phúc...
END CHAP