Tiếng súng ấy vang lên dẫn một tia hy vọng vào ánh mắt Tú. Không gian bắt đầu hỗn loạn. Mồ hôi cả nước mắt ước đẫm khắp người Tú. Không gian xung quanh ồn ào, nhưng lặng tại chính giữa một con người như mất đi linh hồn và lý trí.
Lạnh.. Mọi thứ bỗng trở nên lạnh lẽo. Đôi mắt đẫm lệ, làm nhoè đi ánh đèn mờ trên kia.Tú bất chợt thiếp khi cảm nhận được hơi ấm truyền từ đâu thì chắn chắc Tú không thể nào biết được.
Chuyện xãy ra trở thành nỗi ám ảnh, ngủ cũng mơ thấy khiến Tú một cách hốt hoảng tỉnh giấc. Trời còn chút gọi là ánh sáng, không khí xung quanh Tú không còn lạnh lẽo, cả không gian cũng thay đổi. Một căn phòng trang trí nhẹ nhàng, nhã nhặn, ngăn nắp.
Tú kéo chăn sang, bước xuống thềm nhà. Bất giác cảm thấy thoải mái mà liền cúi người xuống nhìn. Khẽ thở dài.... Đã được thay đồ đang hoàng, mà do là một bộ đồ của con trai cao lớn nên có vẻ rộng với Tú.
Quan sát chầm chậm khung cảnh xung quanh, nhìn thật kĩ một lần, Tú vẫn cố gắng khảo sát lần hai vì mong tìm được thứ gì để trả lời câu hỏi 'Đây là phòng ai?'. Bỗng tiếng động nhỏ "két két" phát ra từ cánh cửa, Tú vội vàng chạy vào phòng tắm.
Là người giúp việc. Thấy trong phòng trống không, trên giường thì chăn đã vén sang một bên, đặt bát cháo nóng hổi lên bàn, người giúp việc nhẹ nhàng gặn hỏi.
"Chị Tú, chị dậy rồi phải không?" Tú nghe thấy như không dám lên tiếng trả lời.
Một lát sau, nhìn he hé qua khe cửa, người giúp việc vẫn đứng đó, Tú miễn cưỡng đáp. "Vâng."
"Vậy ra dùng chút cháo đi ạ."
"Vâng." Tú tự nhủ 'Không có chuyện gì đâu!' mới rửa mặt tỉnh táo rồi mở cửa đi ra. Người giúp việc vừa thấy Tú liền cúi đầu chào. Tú cũng gật khẽ đầu. Tiến lại gần, Tú cất giọng hỏi. "Chị là ai thế? Đây là đâu?"
"Tôi chỉ là người giúp việc thôi. Đây là biệt thự nhà họ Hà thưa chị."
Tú ngạc nhiên, hỏi một cách lưỡng lự. "Hà....?Hà....?"
Người giúp việc nhanh ý trả lời. "Hà Lượng ạ."
Tú chợt nhớ ra tên của Đình. "Hà... Hà Lượng? Có cậu con trai là Hà Tưởng Đình đúng không?"
"Vâng đúng rồi. À cậu chủ bảo em chuẩn bị cho chị bát cháo ăn cho nóng đi ạ."
Tú còn hơi không tin tưởng, không nói gì, khẽ gật đầu. "Em xuống nhà đây. Cậu chủ ra ngoài một chút về liền đó ạ. Chị yên tâm nhé."
Tú lại gật đầu. Người giúp việc liều cười hiền quay lưng đi. Tú ngồi xuống bàn, lặng lẽ nhìn bát cháo. Đầu óc trống không nâng cái thìa lên hớt từng thìa cháo đưa lên miệng. Thân thể hiện tại tựa như lông hồng không có tí cảm giác tồn tại, tâm trí uể oải, ăn cũng không thấy ngon miệng đành buông thìa. Bước chầm chậm ra ban công.
Căn biệt thự nằm ven biển, ban công phòng Tú hướng thẳng ra đại dương xanh. Mái tóc dài của Tú bay bồng bềnh trong gió, ánh mắt thờ thẫn nhìn không gian trước mặt.
Nhiều chuyện xãy ra nối tiếp ập xuống thân hình bé nhỏ của Tú, cả thể xác và tình thần bị nỗi muộn phiền, sợ hãi cay đắng bao lấy, gặm mòn dần sức sống của một người con gái đang mới trưởng thành.
Giá như nhà Tú không giàu lên.
Giá như Tú chỉ là một cô bé tầm thường trở thành một cô gái bình thường như bao người khác.
Giá như Tú không học ở Tự Lập.
Giá như Tú không gặp Dương Thắng thì không chạm mặt Mi Trà.
Giá như Tú không vô tình trúng trái bóng của Tưởng Đình thì không an nguy đến tính mạng.
Giá như mọi thứ như lúc trước khi học Tự Lập thì thanh xuân Tú sẽ không bị vết nhơ như không nay.
Là ông trời đang đày đoạ Tú đúng không?
Là định mệnh đã sắp đặt đúng không?
Quá tàn bạo đi!
Chợt xoẹt qua trong ý nghĩ nụ cười gian manh mờ mờ ảo ảo của những tên làm nhục Tú thật kinh tởm, khiến người Tú lại nhức nhói cả lên. Tú ngã ngồi xuống sàn nhà, bật khóc thành tiếng. Tú tự cào cáu da thịt của mình, Tú tự hành hạ bản thân không thương tiếc. Cũ như là da thịt này cũng không còn là của Tú nữa rồi.
Những hình ảnh tiếp theo lại ào ạt hiện về, bàn tay thô rát dơ bẩn sờ soạt trên người Tú là tâm trí Tú như phát điên lên. Tú hét lên một tiếng, thu mình vào một góc, khóc cạn cả nước mắt.
Tưởng Đình lái ô tô về nhà, tay xách hai ba cái túi, ánh mắt hiện lên ý cười vui vẻ xách vào nhà.
"Cậu chủ về rồi!"
Vẫn vẻ mặt đó, Tưởng Đình gật khẽ đầu.
"À chị Diễm Tú tỉnh rồi."
Liền đó, Tưởng Đình liền nhanh chân chạy lên lầu. Đi dần dần lên từ trong phòng phát ra âm thanh lạ lùng ngày càng lớn. Ánh mắt trùng xuống, chân mày nhau lại, bước chân chạy nhanh hơn.
Mở ào cửa ra, tiếng khóc thảm thiết....
Đình đứng sựng lại một chốc, nhìn Tú. Tú cũng ngước lên nhìn. Đôi mắt đỏ choè, đẫm lệ.
End chap.