Đừng Nghĩ Em Sẽ Thuộc Về Người Khác

Chương 20: Đùa giỡn


trước sau

Đình cười

"Này anh cứ cười như thế là có ý gì? Muốn chết hả?" Tú trừng mắt, nhìn Đình như muốn ăn tươi nuốt sống. Đình vẫn cười. "Xem em kìa...."

"Tôi thì làm sao?"

"Làm gì mà tức giận thế?"

"Chứ anh nói tôi phải như thế nào bây giờ?"

"Tôi chỉ đùa thôi mà. Haha. Chọc em tức phát khóc rồi."

Mắt Tú đã ngấn lệ. Nhưng vừa nghe câu vừa rồi thì nó đã bị ép ngược vào trong. Tú lặng im không nói, quay mặt đi. Tú đi vào phòng tắm.

Chừng mười phút sau khi Tú đang gội đầu thì bên ngoài Tưởng Đình đập cửa. "Tú à, Tú à. Em đang làm gì vậy?"

Tú mắt nhắm mắt mở trả lời. "Tôi đang tắm. Làm sao?"

"Tôi mắc....tôi mắc...em có thể mở cửa được không?"

"Nhưng tôi đang tắm. Không thể mở được."

"Một chút thôi. Một chút thôi. Được chứ?"

Tú khó hiểu: Sao cứ lựa lúc người ta đang tắm thế? Rồi lại nghe anh ta có vẻ gấp gáp như thế, Tú lại nói. "Đợi một chút." Tú lật đật xối nước. Rồi mở cửa.

Vẻ mặt Đình giả bộ đau đớn, sau khi cánh cửa mở ra thì Đình bất ngờ đơ người ra. Tú vẫn đang mặc đồ nhưng đầu thì ướt. Tú hớt hãi bỏ ra ngoài. "Không phải anh bị gì sao? Vào đi."

"T...t...tôi bỗng dưng hết bị gì rồi!" Tưởng Đình bất chợt ấp a ấp úng, nhìn chằm chằm phần dưới cái cổ trắng nõn của Tú.

Tú nhìn Đình. "Anh có phải lừa tôi đúng không?"

"Không có. Tôi thật sự vừa bị đau bụng..." Đình ngẩn đầu lên, cười ngốc

Tú nhìn Đình hận thù một bụng. "Anh lừa tôi. Anh cũng chỉ xem tôi giống như bọn kia, như thú vui để giải toả nỗi phiền muộn. Đúng không? Được." Tú đi vào phòng tắm lại. Vội vã thay đồ.

Đình đứng bên ngoài đập cửa.

"Tú à, nghe tôi giải thích. Tôi không cố ý."

Liền đó Tú mở cửa. Đình đứng cản đường. "Nghe tôi giải thích được không?"

"Tôi cảm ơn anh đã cứu tôi. Tôi cảm ơn cả những bộ đồ này nữa."

Tú lánh sang một bên bước đi nhanh. Đình chạy theo. "Tú tôi xin lỗi. Em muốn đi đâu?"

"Tôi tự về nhà. Không cần anh quan tâm nữa."

"Tôi đưa em về."

"Không cần."

"Tôi thực sự xin lỗi mà."

Tú không nói, hai người đi thật nhanh ra khỏi căn biệt thự. Đình lại cản đường. "Tú à, tôi thật sự xin lỗi. Tôi không cố ý. Bây giờ tôi đưa em về. Tôi không muốn em lại xảy ra chuyện gì được chứ?"

Tú nhìn Đình. Đình chà hai lòng bàn tay vào nhau, van xin. "Coi như cho tôi bảo vệ trọn vẹn hôm nay. Được chứ? Tôi xin em đó."

Cảnh tượng mà một chàng trai vô cùng được yêu mến, đẹp trai, tài giỏi, còn có quyền lực và tài sản khá lớn lại đang van xin một cách cực kì con nít, đối với người như anh ta thì hoàn toàn không hợp một chút nào. Tú muốn bật cười nhưng phải giữ mình là một người giận lâu, và thật sự ghét hắn. Tú khẽ gật đầu không nói. Đình vui vẻ chạy đi lấy xe.

Chiếc xe mui trần xám bạc, sang trọng chạy trên đường phố. Màn đêm buông xuống, đèn điện bên đường rọt xuống biển, lung linh một vùng. Đình gác tay lên thành xe phóng khoáng, Tú nheo mặt nhìn về phía biển xa. Bầu trời huyền ảo, lung linh đầy sao.

Chiếc xe phóng trên đường phố trong tĩnh lặng. Đình vẫn hay quan sát Tú, người Tú toát lên vẻ quyến rũ dễ thương của một cô gái trẻ tuổi. Nhưng len lõi một chút không khí lạnh lùng khó tiếp cận.

"Nhà em ở..."

"Đường YY nhà XXX"

Chiếc xe phóng nhanh hơn.

"Sao anh chưa đủ tuổi lại đi nhanh như vậy?"

"Quen rồi."

Xe dừng lại ở trước nhà Tú. Tú rời khỏi xe, vừa lúc Đình định xuống xe cũng là lúc điện thoại Đình reo lên.

"Tôi nghe."

"Xong việc rồi đến đi."

Đình vui mừng mở vội cửa. Chạy đến nắm tay Tú kéo lại lúc Tú đang đi đến cổng. "Theo tôi một chút."

Người Tú nhũn ra, chân chỉ biết chạy theo Đình và leo lên xe lại. Không hỏi lí do, không chống cự.

Cả Tú lúc này cũng không biết mình thế nào nữa. Chắc mệt rồi, thuận theo cho xong.

Đình lại nhanh chóng chạy xe đến một căn biệt thự khác trong một con đường vắng. "Em xuống xe đi."

Người Tú bất giác run sợ bởi vẻ bề ngoài đầy mùi thuốc súng, vắng vẻ nữa. Không khí cứ se se lạnh. Đình đi vòng sang mở cửa cho Tú, nắm tay Tú kéo vào trong. "Em cứ vào, không sao."

Đình giữ chặt tay Tú bước vào trong. Không khí bên trong lại khác xa với vẻ bên ngoài ảm đạm của nó. Trong này nhạc sập sình, tiếng đùa giỡn náo loạn như một quầy bar.

Mọi người nhìn thấy Đình liền chào cung kính

"Lão nhị."

"Lão nhị."

Đình một mạch đi ngang qua mặt họ, kéo Tú vào một căn phòng lại bao phủ bởi bóng tối và sự im lặng. Người Tú lại run nhẹ lên. Tưởng Đình thì tự nhiên bước đi. Hai người đi sâu vào một chút thì có ánh đèn mờ mờ ảo ảo phát ra. Đình cùng Tú đứng ngay ánh đèn đó. "Lão đại. Thế nào?"

Tú nghe Đình nói chuyện với ai đó nhưng nhìn xung quanh thì thật sự không có gì, chỉ toàn là bóng tối. Bỗng một giọng nói cực lạnh lùng, hung bạo.

"Lôi chúng ra."

END CHAP


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!