dược sư giang hồ

Chương 1: Gặp gỡ dưới trăng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trăng non vừa nhô lên, ánh bạc lướt nhẹ trên cành lá rừng núi, chiếu xuống con suối uốn lượn như dải lụa bạc. Gió thổi qua kẽ lá, mang theo mùi hương nhẹ nhàng của hoa dại và chút đất ẩm. Lục Nhi cúi người nhặt từng cây dược thảo, bàn tay nhỏ nhịp nhàng, điệu nghệ. Mỗi loại cây trong tay nàng đều được phân loại kỹ lưỡng, nàng nhẩm tính, cân đo, đôi mắt sáng ngời với niềm say mê không giấu được.

“Cỏ linh hương… Lưu nguyệt thảo… Đây… chắc đủ cho tuần này rồi.” Nàng nhủ thầm, vội vàng nhét những cánh hoa, lá, rễ cây vào chiếc túi vải đã sờn. Tiếng suối róc rách, tiếng côn trùng rì rào, mọi thứ hòa vào nhau, tạo nên một bản nhạc yên bình mà nàng yêu thích.

Đột nhiên, một tiếng thét yếu ớt vọng từ phía hẻm núi:

“Cứu… ta…”

Lục Nhi giật mình, nhíu mày, dừng lại quan sát. Nơi ánh trăng chỉ đủ soi rõ bóng người, nàng thấy một thân ảnh lảo đảo, máu chảy loang trên áo, khuôn mặt nam nhân đầy vết thương và mệt mỏi.

“Người… người sao thế?” Nàng bước nhanh tới, mắt lộ vẻ lo lắng.

Nam nhân nhìn nàng, đôi mắt đen sâu thẳm vừa đau đớn vừa hoảng loạn, cố gắng lên tiếng:

“Cứ… cứu… ta…!”

Lục Nhi không do dự, đặt chàng xuống tấm lá to, lau đi lớp bụi bẩn trên mặt, tay nàng run run nhưng nhanh nhẹn khi kiểm tra các vết thương. Máu từ vai chàng thấm ra vạt áo, nàng vội lấy khăn vải thấm máu, kết hợp những loại dược thảo sơ cứu.

“Cẩn thận một chút, không sao đâu…” Nàng nói thầm, giọng dịu dàng nhưng chắc chắn. Trong lòng, nàng vừa lo lắng vừa tò mò. Ai lại vô tình lạc vào rừng núi này, lại còn bị thương nghiêm trọng đến vậy?

Nam nhân thở hổn hển, nhưng ánh mắt bắt đầu dịu xuống khi nhìn nàng. Nét mặt lạnh lùng, gần như vô cảm lúc đầu giờ dần hiện ra sự ấm áp, nhưng chàng vẫn cố kìm cơn đau:

“Cô… cô là ai? Tại sao lại giúp ta?”

Lục Nhi nhún vai, mỉm cười nhẹ:

“Trong núi này, chỉ cần nhìn thấy người gặp nạn, ta sẽ cứu. Còn việc vì sao thì… không cần thiết đâu.”

Chàng cười khẽ, một nụ cười yếu ớt nhưng ẩn chứa chút bối rối:

“Thật hiếm thấy người tốt như vậy…”

Cơn gió đêm thổi qua, mang theo hương hoa dại, làm tóc nàng bay nhẹ trước trán. Nàng cúi xuống, chăm sóc từng vết thương của chàng, tay nàng không dừng, nhưng trái tim đã bắt đầu rung động lạ lùng.

“Người này…” nàng tự nhủ, “Có điều gì đó không đơn giản…”

Sau khi sơ cứu tạm thời, nàng lôi từ trong túi ra vài loại dược thảo giúp làm giảm đau, kháng viêm. Chàng võ hiệp ngồi dựa vào tảng đá, nhìn nàng làm việc, dường như cảm nhận được sự tận tâm ẩn trong từng động tác.

“Ngươi… dùng dược thảo gì vậy?” Chàng hỏi, giọng trầm và hơi lạc nhịp.

“Chỉ là một loại lá nhẹ, giúp cầm máu và giảm đau. Không độc, nhưng hiệu quả tốt.” Nàng trả lời, mắt vẫn chăm chú trên tay chàng.

Chàng hơi nhíu mày, rồi bật ra một tiếng cười khẽ, như không tin nổi:

“Ngươi… thật kỳ lạ, vừa yếu ớt vừa mạnh mẽ…”

Lục Nhi đỏ mặt, quay đi lau tay, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui lạ thường. Chàng võ hiệp không giống những người nàng từng gặp trong núi, dáng vẻ tựa như giang hồ đầy kinh nghiệm, nhưng ánh mắt ấm áp, quan tâm mà không khoe khoang.

Sau khi mặt trời lặn hẳn, đêm trở nên tối tăm hơn, nhưng ánh trăng xuyên qua kẽ lá, soi rõ đường mài dược liệu của nàng. Chàng võ hiệp nằm nghỉ, vẫn lén quan sát nàng. Mỗi cử chỉ của nàng đều khiến trái tim chàng nhấp nhổm.

“Ta… không tên thật.” Chàng cất giọng yếu ớt, nhưng vẫn trầm: “Chỉ cần gọi ta là Hàn Dực.”

“Lục Nhi.” Nàng đáp, giọng nhẹ nhàng, nhưng vừa đủ để Hàn Dực nghe thấy.

Khoảnh khắc ấy, sự im lặng của núi rừng như kéo dài thêm vài nhịp, chỉ còn tiếng suối róc rách và hơi thở của hai người. Không cần lời nào, trái tim dường như đã bắt đầu cảm nhận nhau.

Đêm khuya, gió lạnh thổi qua, Hàn Dực run lên, và Lục Nhi không thể ngồi yên. Cô cởi áo choàng mỏng của mình, phủ lên vai chàng. Chàng hơi ngạc nhiên, nhưng không từ chối, ánh mắt dịu dàng hướng về nàng, như muốn nói “cảm ơn”.

Một cơn mưa nhẹ bất chợt rơi, làm không khí thêm phần lãng mạn và huyền bí. Những giọt mưa rơi trên mái tóc nàng, làm Lục Nhi giật mình, chàng cũng lộ vẻ lo lắng:

“Ngươi… lạnh không?”

“Không sao.” Nàng đáp, nhưng thật ra lòng nàng hơi se lạnh, không phải vì trời mưa mà vì cảm giác lạ lùng khi đứng gần Hàn Dực.

Đêm ấy, dưới ánh trăng và tiếng mưa nhẹ, hai con người xa lạ lần đầu gặp gỡ, nhưng đã tạo nên một kết nối vô hình. Họ không biết rằng, từ khoảnh khắc này, số phận đã bắt đầu khép chặt họ lại với nhau, như những sợi dây dược liệu đan xen trong tay nàng – mềm mại nhưng bền chắc.

Sáng hôm sau, khi sương mù còn phủ trên núi, Hàn Dực tỉnh dậy, thấy nàng đang chuẩn bị dược liệu. Chàng hít một hơi dài, ánh mắt nhìn nàng đầy trìu mến và tò mò:

“Ngươi… không sợ ta sao?”

Lục Nhi quay lại, nụ cười nhạt trên môi:

“Ta chỉ sợ… không cứu được người cần cứu thôi.”

Chàng khẽ cười, lòng dâng lên cảm giác ấm áp lần đầu trong nhiều năm lang bạt giang hồ. Một cảm giác bình yên, lạ kỳ, khiến chàng muốn ở lại gần nàng lâu hơn.

Bầu trời dần hửng sáng, ánh nắng chiếu qua kẽ lá, những giọt sương trên lá long lanh như ngọc. Hai người cùng nhau thu dược liệu, trò chuyện về những điều bình dị nhưng sâu sắc. Họ không biết rằng, cuộc gặp gỡ định mệnh này sẽ mở ra một hành trình phiêu lưu, đầy dược pháp, võ công, và tình yêu – một câu chuyện mà núi rừng sẽ còn ghi nhớ.

Trong lòng Lục Nhi, một ý nghĩ vụt hiện: “Người này… sẽ thay đổi cả thế giới của ta, và có lẽ, cả trái tim ta nữa.”

Và Hàn Dực, nhìn nàng từ phía sau, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên tia sáng lạ lùng, như biết rằng từ khoảnh khắc này, không còn đường rút lui, chỉ có thể bước cùng nàng qua những giông bão sắp tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×