Sương mai vẫn còn đọng trên những tán lá rừng núi, từng giọt long lanh lấp lánh dưới ánh bình minh. Lục Nhi ngồi bên suối, cẩn thận rửa các loại dược liệu vừa thu nhặt, tay nàng khéo léo tách rễ, lá, hoa theo từng loại. Hơi sương ướt mịn lướt qua mái tóc đen mượt của nàng, làm nàng thoảng một mùi hương thoang thoảng, vừa thanh khiết vừa nhẹ nhàng.
Hàn Dực đứng nép sau lùm cây, quan sát nàng, ánh mắt trầm lặng nhưng không rời. Sự bình thản của nàng khiến chàng ngạc nhiên. Người thường gặp trong giang hồ, khi rơi vào núi rừng hẻo lánh, sẽ hoảng loạn, nhưng nàng thì hoàn toàn khác. Từng động tác, từng nhịp thở của nàng đều toát lên sự tự tin, khéo léo và điềm tĩnh đến khó tin.
“Ngươi… thật sự hiểu về những thứ này?” Chàng cất giọng trầm thấp, tò mò xen lẫn thán phục.
Lục Nhi ngẩng lên, đôi mắt sáng rực dưới ánh sương mai, nụ cười nhạt xuất hiện trên môi:
“Hiểu chứ. Mỗi loại cây, mỗi rễ, mỗi lá… đều có công dụng riêng. Nếu sử dụng đúng cách, có thể chữa bệnh, tăng sức mạnh, hoặc thậm chí… cứu mạng người.”
Hàn Dực khẽ gật đầu, ánh mắt như dán vào từng cử chỉ của nàng, cố tìm hiểu thêm. Chàng chưa từng gặp một người như thế, vừa yếu ớt về ngoại hình nhưng tài năng vượt trội, và dường như cả trái tim lẫn trí óc đều dồn hết vào dược pháp.
“Ngươi… tên gì?” Chàng hỏi, muốn biết thêm về nàng, nhưng giọng vẫn giữ sự dè dặt.
“Ta… Lục Nhi.” Nàng trả lời, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. “Còn ngươi?”
“Ta là Hàn Dực.” Chàng đáp, không che giấu chút gì trong ánh mắt nhìn nàng.
Khoảng lặng trôi qua. Chỉ còn tiếng suối róc rách, tiếng gió thổi qua kẽ lá, và nhịp tim hai người đang dần hòa nhịp. Không ai biết rằng, khoảnh khắc này sẽ là bước khởi đầu cho một hành trình dài đầy thử thách và bí ẩn.
Lục Nhi đưa Hàn Dực vào một hang núi nhỏ, nơi nàng thường chế dược và cất giữ các loại thảo mộc quý. Bên trong, ánh sáng từ vài ngọn đèn dầu hắt lên tường đá, tạo nên một không gian vừa ấm áp vừa kỳ bí. Trên các kệ gỗ, hàng trăm lọ dược liệu được sắp xếp gọn gàng, mùi thơm thoang thoảng lan tỏa, khiến người lạ cũng cảm thấy dễ chịu.
“Ngồi đi, đừng di chuyển nhiều. Vết thương của ngươi cần nghỉ ngơi.” Lục Nhi nói, rồi nhanh tay lấy một số loại dược liệu đã chuẩn bị từ trước.
Hàn Dực nhìn quanh, ánh mắt đầy ngạc nhiên:
“Ngươi… cả đời sống ở đây sao?”
“Gần như vậy. Trừ những khi cần ra ngoài tìm dược liệu quý.” Nàng đáp, rồi khẽ cười: “Núi rừng là nhà ta. Ở đây, ta có thể làm việc và học hỏi mà không bị phiền nhiễu.”
Chàng khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng lại nhói lên cảm giác cô độc. Một võ hiệp từng lang bạt khắp nơi, gặp nhiều kẻ thù, chiến đấu qua vô số hiểm nguy, lại chưa bao giờ thấy nơi nào bình yên như thế. Ánh mắt chàng dần dịu lại, nhìn nàng – người vừa cứu mạng mình, vừa bình thản, vừa mạnh mẽ – như thể nàng là một phần ánh sáng duy nhất giữa bóng tối giang hồ.
Lục Nhi bắt đầu bào chế một loại dược đặc biệt giúp cầm máu và tăng cường thể lực cho Hàn Dực. Tay nàng thoăn thoắt, các loại bột, lá, rễ được xay nhuyễn, pha chế theo tỉ lệ chính xác. Hàn Dực nhìn mà thấy vừa ngạc nhiên vừa thích thú.
“Ngươi… thật tinh tế. Mỗi thao tác đều như có phép màu.” Chàng thốt lên, đôi mắt ánh lên sự ngưỡng mộ.
“Phép màu… không hề tồn tại đâu. Chỉ là hiểu được cách vận dụng thiên nhiên mà thôi.” Nàng mỉm cười, mắt lấp lánh sự kiêu hãnh nhẹ nhàng.
Hàn Dực nhìn nàng một hồi lâu, rồi khẽ thốt ra:
“Ngươi… thật sự khác người.”
Lục Nhi quay mặt đi, đôi má hơi ửng đỏ. Câu nói đơn giản nhưng lại khiến nàng có chút rung động. Trong lòng, nàng chưa từng gặp ai vừa thầm lặng, vừa quan sát tỉ mỉ như chàng. Một cảm giác kỳ lạ bắt đầu len lỏi, vừa mới mẻ vừa rực rỡ, như ánh bình minh xuyên qua màn sương.
Khi dược phẩm hoàn tất, Lục Nhi đặt nó vào miệng Hàn Dực, dặn dò cách uống, cách thở, cách nghỉ ngơi. Chàng nhấp một ngụm, cảm giác hơi đắng nhưng dịu mát lan khắp cơ thể, đau nhức giảm hẳn, năng lượng dần hồi phục. Ánh mắt chàng nhìn nàng, bộc lộ sự cảm kích sâu sắc.
“Ngươi… thật sự biết cứu người.” Chàng thốt lên, giọng trầm, vừa nể vừa xúc động.
“Ta chỉ làm những gì cần làm.” Nàng đáp, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
Khoảng lặng kéo dài, cả hai chỉ lặng lẽ quan sát nhau. Dường như núi rừng, ánh sáng và thời gian đều dừng lại, chỉ còn hai con người xa lạ nhưng đã bắt đầu tìm thấy sự đồng điệu.
Sau bữa sáng đơn giản, Hàn Dực rủ nàng ra ngoài núi, đi dạo quanh những thảm cỏ, suối nhỏ. Nàng đồng ý, nhưng vẫn giữ khoảng cách, vừa tò mò vừa cảnh giác.
“Ngươi… sao lại lang bạt một mình trong giang hồ?” Lục Nhi hỏi, tò mò về con người đang bước vào thế giới yên bình của nàng.
Chàng thở dài, đôi mắt xa xăm:
“Ta… không còn nơi nào để về. Giang hồ đầy rẫy hiểm nguy, mất mát… nhưng gặp ngươi… lại khiến lòng ta yên ổn lạ thường.”
Lục Nhi khẽ mỉm cười, một cảm giác ấm áp len vào tim. Nàng chưa từng trải qua cảm giác này với bất kỳ ai, người lạ nhưng lại đem đến sự an tâm, sự tin tưởng.
Họ cùng nhau nhặt vài loại thảo mộc, trò chuyện về thiên nhiên, dược liệu, và những câu chuyện nhỏ bé nhưng ý nghĩa. Những nụ cười, ánh mắt, những hành động nhỏ nhặt đều dần xây dựng một sợi dây vô hình, buộc trái tim hai người gần nhau hơn.
Buổi trưa, khi ánh nắng xuyên qua tán lá, Lục Nhi dừng lại bên một thác nước nhỏ, nhặt một loại rễ dược đặc biệt. Hàn Dực đứng bên cạnh, ánh mắt dõi theo từng động tác của nàng, cảm giác vừa ngưỡng mộ vừa rung động.
“Ngươi… thật sự là thiên tài.” Chàng thốt lên, giọng trầm và chân thành.
Lục Nhi ngẩng lên, nhìn chàng, đôi mắt ánh lên một tia ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ điềm tĩnh:
“Thiên tài… không tồn tại đâu. Chỉ là người chăm chỉ và biết lắng nghe thiên nhiên mà thôi.”
Hàn Dực mỉm cười, nhưng trong lòng cảm thấy nàng không đơn giản, rằng có nhiều bí mật ẩn giấu trong con người ấy, những bí mật mà chàng muốn khám phá.
Buổi chiều, khi ánh nắng vàng bắt đầu hạ thấp, họ quay trở lại hang núi. Trên đường đi, một vài động vật hoang dã xuất hiện, nàng nhẹ nhàng dùng dược liệu để xua đuổi mà không gây tổn thương. Hàn Dực nhìn nàng, không khỏi nể phục sự thông minh, điềm tĩnh và lòng nhân hậu.
Khoảnh khắc ấy, trái tim hai người gần nhau hơn, nhưng vẫn giữ một khoảng cách tinh tế, đầy ngại ngùng và tò mò. Họ biết rằng cuộc gặp gỡ này chỉ mới là khởi đầu, một hành trình dài đầy thử thách, dược pháp và tình yêu đang chờ phía trước.
Khi đêm đến, dưới ánh trăng nhạt, Lục Nhi chuẩn bị một bữa tối đơn giản cho Hàn Dực. Họ ngồi bên nhau, ăn uống, trò chuyện, và lần đầu tiên, cả hai cảm nhận được sự ấm áp, bình yên – thứ mà cả hai chưa từng tìm thấy trong giang hồ hay núi rừng.
Hàn Dực nhìn nàng, giọng trầm và nghiêm túc:
“Ngươi… có biết không, từ lúc gặp ngươi, lòng ta… bớt cô đơn hẳn.”
Lục Nhi cúi đầu, đôi má ửng đỏ, nhưng giọng nàng lại trầm lắng:
“Ta… cũng vậy. Gặp ngươi… khiến lòng ta yên ổn hơn.”
Ánh trăng phản chiếu trên suối, hai bóng người ngồi cạnh nhau, lặng im nhưng hòa nhịp với nhau, như núi rừng cũng muốn chứng kiến khoảnh khắc định mệnh này.