Sương mù buổi sáng còn vương vấn trên núi rừng, hòa lẫn mùi thảo dược và đất ẩm, tạo nên một không gian vừa huyền bí vừa bình yên. Núi rừng sau trận chiến quyết định đã trở nên tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh róc rách của suối và tiếng gió thổi qua tán lá. Lục Nhi bước đi giữa những bụi cây, đôi tay khéo léo nhặt từng rễ cây, từng lá dược liệu, mắt tinh anh quét khắp xung quanh.
Hàn Dực đi sát bên, ánh mắt đen sâu thẳm không rời nàng. Trái tim chàng vẫn còn nhịp nhanh sau những trận chiến khốc liệt, nhưng giờ đây là cảm giác an toàn và bình yên hiếm hoi. Sự phối hợp giữa họ đã trở nên hoàn hảo: vừa võ công, vừa dược pháp, vừa tinh thần đồng đội gắn kết.
“Ngươi cảm thấy thế nào sau trận chiến lớn nhất?” Chàng hỏi, giọng trầm và dịu dàng.
“Bình tĩnh… nhưng có chút mệt. Ta cần nghỉ ngơi một chút.” Nàng đáp, ánh mắt kiên định nhưng thoáng chút mệt mỏi.
Trong lúc thu thập dược liệu, Lục Nhi phát hiện một số cây lạ, khác hẳn các loại nàng từng biết. Chúng mọc trên vách núi, thân cây có màu xanh ngọc bích, lá tỏa ra mùi hương dịu nhẹ nhưng kỳ lạ. Nàng nhíu mày, ánh mắt lóe lên sự tò mò:
“Ngươi nhìn này… những cây này… ta chưa từng thấy.”
Hàn Dực bước tới, cúi xuống ngửi mùi hương từ lá:
“Đúng là lạ… Có vẻ chúng chứa sức mạnh đặc biệt. Chúng ta nên cẩn thận.”
Nàng gật đầu, bắt đầu thu thập cẩn thận, ghi chú từng loại. Mỗi loại cây đều tỏa ra một cảm giác khác nhau, một vài lá có hương mạnh mẽ, một số rễ mềm nhưng dẻo dai. Lục Nhi nhận ra rằng, đây có thể là loại dược liệu quý hiếm, có khả năng tăng cường sức mạnh võ công và dược pháp.
Trong khi nghiên cứu dược liệu, Lục Nhi phát hiện một hang động nhỏ sau vách núi, nơi các cây lạ mọc rải rác. Nàng bước vào, ánh sáng từ khe đá chiếu xuống tạo nên những vệt sáng kỳ ảo. Không gian trong hang mát lạnh, có mùi thảo dược đậm đặc, xen lẫn hương đất rừng.
“Ngươi… có nên đi vào không?” Hàn Dực hỏi, giọng vừa lo lắng vừa quan tâm.
“Ta… cảm giác ở đây có gì đó quan trọng. Có lẽ đây là nơi dược liệu quý nhất.” Nàng đáp, mắt tinh anh, giọng điệu vừa tò mò vừa nghiêm túc.
Hàn Dực nắm tay nàng, ánh mắt tràn đầy sự bảo vệ:
“Cẩn thận… ta sẽ ở bên cạnh ngươi.”
Bên trong hang, họ phát hiện những dấu hiệu kỳ lạ: một vài viên đá có khắc chữ cổ, ánh sáng chiếu vào tạo ra những vệt sáng kỳ ảo. Lục Nhi chạm tay vào các ký tự, cảm giác một luồng năng lượng yếu ớt chạy dọc cơ thể. Chàng đứng gần, ánh mắt tràn đầy lo lắng và đồng thời trân trọng:
“Ngươi… đừng để mình nguy hiểm.”
“Ta sẽ cẩn thận… nhưng đây có thể là chìa khóa để hiểu dược liệu.” Nàng đáp, mắt sáng lên niềm háo hức.
Trong lúc khám phá, một số cây dược kỳ lạ tiết ra tinh chất ánh tím, nhẹ nhàng lan tỏa khắp hang. Lục Nhi nhanh tay thu thập, pha chế thành những viên dược nho nhỏ, dự định mang về nghiên cứu. Họ nhận ra rằng, những viên dược này có khả năng tăng cường sức mạnh võ công và dược pháp nếu sử dụng đúng cách.
Hàn Dực nhìn nàng, ánh mắt vừa quan tâm vừa hơi ghen khi thấy nàng mải mê nghiên cứu với các loại dược liệu mới:
“Ngươi… tập trung quá rồi, đừng quên nghỉ ngơi.”
“Ta biết… nhưng… nếu bỏ lỡ cơ hội tìm ra bí ẩn này, sẽ hối hận.” Nàng đáp, mắt không rời các viên dược, nhưng ánh mắt thoáng nhìn chàng, dịu dàng.
Sau khi thu thập xong, họ rời hang, núi rừng tĩnh lặng như chưa từng có cuộc chiến. Không khí bình dị xen lẫn cảm giác hồi hộp vì phát hiện bí ẩn mới. Họ ngồi bên bờ suối, nhấm trà dược, cùng nhau ghi chép thông tin về các loại cây mới.
Hàn Dực nhẹ nhàng đặt tay lên tay Lục Nhi:
“Ngươi… là lý do khiến ta chiến đấu đến cùng, là lý do để ta sống sót giữa giang hồ đầy hiểm nguy.”
Lục Nhi đỏ mặt, giọng trầm:
“Ta… cũng vậy. Chỉ cần có ngươi bên cạnh, mọi nguy hiểm đều không đáng sợ.”
Khoảnh khắc ấy, ánh trăng chiếu xuống, phản chiếu lên mặt nước, tạo thành những vệt sáng lấp lánh, như minh chứng cho tình cảm vừa nảy sinh và sự gắn kết bền chặt giữa hai con người.
Ngày hôm sau, họ tiếp tục nghiên cứu dược liệu, kết hợp luyện võ và thử nghiệm dược pháp. Lục Nhi hướng dẫn Hàn Dực cách nhận biết từng loại cây, từng rễ, từng lá, vừa hài hước vừa lãng mạn. Hint ghen nhẹ xuất hiện khi một số võ sư khác lén theo dõi, nhưng Hàn Dực luôn ở bên, ánh mắt không rời nàng dù chỉ một giây.
Trong khi đó, Lục Nhi nhận ra rằng, những cây dược này không chỉ giúp tăng cường võ công mà còn có khả năng chữa lành vết thương nhanh chóng, thậm chí chống lại dược độc từ các loại băng đảng giang hồ. Đây có thể là chìa khóa để chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo.
Kết thúc ngày dài, họ ngồi bên bếp lửa, nhấm trà dược, nhìn ánh trăng soi bóng mình trên mặt nước. Họ cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc bình dị, trò chuyện về tương lai, và cảm nhận sự gắn kết ngày càng sâu sắc.
“Ngươi… đã thay đổi ta. Giữa giang hồ đầy nguy hiểm, ta tìm thấy bình yên chỉ khi có ngươi bên cạnh.” Hàn Dực nói, ánh mắt tràn đầy tình cảm.
“Ta… cũng vậy. Chỉ cần có ngươi, mọi hiểm nguy đều không còn đáng sợ.” Lục Nhi đáp, giọng ấm áp và dịu dàng.