dược sư giang hồ

Chương 12: Phiêu lưu dược liệu quý


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng núi rừng chìm trong sương mù, từng tia nắng yếu ớt xuyên qua tán lá tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Lục Nhi bước đi cẩn trọng giữa các bụi cây, tay khéo léo nhặt từng rễ cây, từng lá dược liệu quý, mắt tinh anh quét khắp xung quanh. Trải qua trận chiến quyết định, nàng đã trở nên nhanh nhẹn, cảnh giác hơn bao giờ hết.

Hàn Dực đi sát bên, ánh mắt đen sâu thẳm không rời nàng. Trái tim chàng vẫn còn nhịp nhanh sau trận chiến khốc liệt, nhưng giờ đây là cảm giác bình yên hiếm hoi. Sự phối hợp giữa họ đã trở nên hoàn hảo: vừa võ công, vừa dược pháp, vừa tinh thần đồng đội gắn kết.

“Ngươi cảm thấy thế nào?” Chàng hỏi, giọng trầm và dịu dàng.

“Bình thường… nhưng ta cảm nhận được mối nguy hiểm tiềm ẩn phía trước.” Nàng đáp, ánh mắt kiên định.

Trong lúc đi sâu vào núi, Lục Nhi phát hiện một khu vực rừng già mà các cây dược lạ mọc chen nhau, tỏa hương thơm kỳ lạ. Một vài loại cây ánh sáng mờ, rễ mềm nhưng dẻo dai, một số lá phát ra ánh tím yếu. Nàng nhíu mày, ánh mắt lóe lên sự tò mò:

“Ngươi nhìn này… những cây này có sức mạnh đặc biệt. Chúng ta phải thu thập và nghiên cứu kỹ.”

Hàn Dực cúi xuống, hít nhẹ mùi hương từ lá:

“Đúng là lạ… nhưng cũng đầy nguy hiểm. Chúng ta phải cẩn thận.”

Họ bắt đầu thu thập từng loại cây cẩn thận, ghi chú, phân loại, tạo ra những viên dược thử nghiệm sơ bộ. Mỗi loại dược đều có tác dụng khác nhau, một số giúp tăng cường võ công, một số tăng khả năng hồi phục, một số chống lại độc tố từ giang hồ.

Khi họ đi sâu hơn vào rừng, từ phía xa vang lên tiếng bước chân lặng lẽ. Lục Nhi nheo mắt, cảnh giác:

“Có người theo dõi chúng ta…”

Hàn Dực lập tức nắm chặt tay nàng, ánh mắt đen sâu tràn đầy cảnh giác:

“Chuẩn bị đi. Lần này có thể là cao thủ giang hồ.”

Từ bóng cây, xuất hiện một nhóm năm người, võ công uyển chuyển, dược pháp tinh thông. Một người đứng đầu, cao lớn, ánh mắt lạnh lùng:

“Lục Nhi, Hàn Dực… các ngươi đang xâm phạm lãnh địa của chúng ta. Hãy cẩn thận.”

Họ là một nhóm cao thủ giang hồ chuyên bảo vệ dược liệu quý hiếm trong rừng, nhưng cũng không ít kẻ nham hiểm, muốn chiếm đoạt sức mạnh từ dược liệu.

Cuộc chiến bắt đầu. Những chiêu thức nhanh và mạnh mẽ, xen lẫn dược pháp độc hại. Lục Nhi nhanh tay pha chế dược, tung khói tím để che mắt kẻ thù, đồng thời dùng cành cây, rễ cây làm vũ khí phụ. Hàn Dực phối hợp hoàn hảo, từng đòn đánh uyển chuyển nhưng mạnh mẽ, tạo áp lực lên nhóm giang hồ.

Một kẻ địch áp sát Lục Nhi, vung dao găm. Nàng tung ngay viên dược tím, làm hắn choáng váng. Hàn Dực lao tới, chặn đòn và tung chiêu phản công, hạ gục kẻ địch. Khói dược lan tỏa, ánh sáng tím nhấp nháy, tiếng kiếm vang vọng khắp núi rừng.

Trong khi chiến đấu, Lục Nhi phát hiện kẻ địch mang bình dược độc, chuẩn bị tung vào Hàn Dực. Nàng lao tới, dùng tay đỡ bình và tung viên dược trung hòa chất độc. Hàn Dực nhìn nàng, ánh mắt vừa ấn tượng vừa lo lắng:

“Ngươi… luôn biết cách bảo vệ ta.”

“Ta không muốn ngươi gặp nguy hiểm.” Nàng đáp, giọng dịu dàng, ánh mắt thoáng đỏ.

Sự phối hợp giữa họ khiến nhóm cao thủ giang hồ bất ngờ. Hai con người chống lại năm kẻ địch uy lực là điều họ không ngờ tới.

Trận chiến kéo dài, căng thẳng. Lục Nhi kết hợp thiên nhiên, dược pháp và trí thông minh để bẻ gãy các chiêu mạnh mẽ. Hàn Dực liên tục tấn công, vừa bảo vệ nàng vừa tìm cơ hội phản công. Ánh sáng tím từ viên dược kết hợp với ánh trăng chiếu qua tán lá tạo hiệu ứng huyền ảo nhưng cũng đầy nguy hiểm.

Một khoảnh khắc, Hàn Dực bị trúng chiêu hiểm, suýt ngã xuống vực. Lục Nhi lao tới, dùng dược pháp chữa vết thương tức thì, nâng chàng lên, trái tim họ gần nhau hơn bao giờ hết.

“Ta… không sao.” Hàn Dực thở hổn hển, ánh mắt nhìn nàng đầy trìu mến.

“Cẩn thận… lần sau đừng liều mạng như vậy.” Lục Nhi thở dài, ánh mắt vừa lo lắng vừa dịu dàng.

Sau khi hạ gục nhóm cao thủ, họ tiếp tục đi sâu vào rừng. Lục Nhi phát hiện một hồ nước nhỏ, trong xanh kỳ lạ, xung quanh là các loại cây quý hiếm mà chưa từng thấy ở nơi nào khác. Nàng ngồi xuống, bắt đầu nghiên cứu và pha chế các viên dược nâng cao.

Hàn Dực đứng bên cạnh, ánh mắt tràn đầy lo lắng và yêu thương, thỉnh thoảng chàng nhéo nhẹ tóc nàng:

“Ngươi… tập trung quá rồi, đừng quên nghỉ ngơi.”

“Ta biết… nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội khám phá dược liệu quý này, sẽ hối hận.” Nàng đáp, ánh mắt thoáng nhìn chàng, dịu dàng.

Khi hoàng hôn buông xuống, họ ngồi bên bờ hồ, ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, tạo những vệt sáng lung linh. Họ nhấm trà dược, chia sẻ khoảnh khắc bình dị nhưng tràn đầy cảm xúc.

Hàn Dực đặt tay lên tay nàng:

“Ngươi… là lý do khiến ta chiến đấu đến cùng, là lý do để ta sống sót giữa giang hồ đầy hiểm nguy.”

Lục Nhi mỉm cười, giọng nàng trầm ấm:

“Ta… cũng vậy. Chỉ cần có ngươi bên cạnh, mọi hiểm nguy đều không còn đáng sợ.”

Khoảnh khắc ấy như minh chứng cho tình cảm vừa nảy sinh và sự gắn kết bền chặt giữa họ, giữa giang hồ đầy nguy hiểm và bí ẩn dược liệu quý.

Ngày hôm sau, họ tiếp tục thu thập dược liệu, luyện võ và thử nghiệm dược pháp. Lục Nhi hướng dẫn Hàn Dực cách nhận biết từng loại cây, từng rễ, từng lá, vừa hài hước vừa lãng mạn. Hint ghen nhẹ xuất hiện khi một vài võ sư khác lén theo dõi, nhưng Hàn Dực luôn ở bên, ánh mắt không rời nàng dù chỉ một giây.

Qua hành trình này, họ nhận ra rằng những cây dược quý này không chỉ tăng cường võ công mà còn có khả năng chữa lành vết thương nhanh chóng, thậm chí chống lại độc tố từ các băng đảng giang hồ. Đây là chìa khóa chuẩn bị cho thử thách tiếp theo, và có thể thay đổi cuộc sống của họ mãi mãi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×