Sương mù buổi sáng vẫn còn vương vấn trên núi rừng, tạo nên một không gian vừa huyền bí vừa nguy hiểm. Những tia nắng yếu ớt xuyên qua tán lá, chiếu lên mặt đất ẩm ướt, phản chiếu những vệt sáng lung linh. Lục Nhi bước đi giữa rừng già, tay khéo léo nhặt từng lá dược liệu quý, mắt tinh anh quét khắp xung quanh. Nàng cảm nhận được rằng, khu rừng này không chỉ là nơi chứa dược liệu quý mà còn ẩn chứa một bí ẩn cổ xưa chưa ai giải mã.
Hàn Dực đi sát bên, ánh mắt đen sâu thẳm không rời nàng. Trái tim chàng vẫn còn nhịp nhanh sau những trận chiến, nhưng giờ đây là sự bình yên hiếm hoi, xen lẫn hồi hộp trước những điều chưa biết. Sự phối hợp giữa họ đã trở nên ăn ý tuyệt đối: vừa võ công, vừa dược pháp, vừa tinh thần đồng đội gắn kết.
“Ngươi cảm thấy gì khi bước vào khu rừng này?” Chàng hỏi, giọng trầm và dịu dàng.
“Ta… cảm nhận được một luồng năng lượng đặc biệt. Nó rất mạnh, nhưng cũng… kỳ lạ.” Nàng đáp, ánh mắt lóe lên niềm tò mò.
Trong lúc đi sâu, Lục Nhi phát hiện một vách đá cổ, trên đó khắc những ký tự kỳ lạ, ánh sáng chiếu vào tạo thành những vệt sáng huyền ảo. Nàng cúi xuống, chạm tay vào các ký tự, cảm giác một luồng năng lượng yếu ớt chạy dọc cơ thể. Chàng đứng gần, ánh mắt vừa lo lắng vừa trân trọng:
“Ngươi… đừng để mình nguy hiểm.”
“Ta sẽ cẩn thận… nhưng đây có thể là chìa khóa để hiểu bí ẩn dược liệu.” Nàng đáp, mắt sáng lên niềm háo hức.
Bất chợt, từ bóng cây, xuất hiện một nhóm năm người, võ công uyển chuyển, dược pháp tinh thông. Một người đứng đầu, cao lớn, ánh mắt lạnh lùng:
“Lục Nhi, Hàn Dực… các ngươi đang xâm phạm lãnh địa của chúng ta. Hãy cẩn thận, nếu không muốn chết nơi đây.”
Họ là cao thủ giang hồ chuyên bảo vệ bí mật cổ xưa liên quan đến dược liệu quý hiếm. Nhưng mục đích thực sự là chiếm đoạt dược liệu và năng lượng bí ẩn cho riêng mình.
Cuộc chiến bắt đầu. Chiêu thức nhanh, mạnh mẽ, xen lẫn dược pháp độc hại. Lục Nhi nhanh tay pha chế dược, tung khói tím che mắt kẻ thù, đồng thời dùng cành cây, rễ cây làm vũ khí phụ. Hàn Dực phối hợp hoàn hảo, từng đòn đánh uyển chuyển nhưng mạnh mẽ, tạo áp lực lên nhóm cao thủ.
Một kẻ địch áp sát Lục Nhi, vung dao găm. Nàng tung ngay viên dược tím, làm hắn choáng váng. Hàn Dực lao tới, chặn đòn và tung chiêu phản công, hạ gục kẻ địch. Khói dược lan tỏa, ánh sáng tím nhấp nháy, tiếng kiếm vang vọng khắp núi rừng.
Trong lúc chiến đấu, Lục Nhi phát hiện kẻ địch mang bình dược độc, chuẩn bị tung vào Hàn Dực. Nàng lao tới, dùng tay đỡ bình và tung viên dược trung hòa chất độc. Hàn Dực nhìn nàng, ánh mắt vừa ấn tượng vừa lo lắng:
“Ngươi… luôn biết cách bảo vệ ta.”
“Ta không muốn ngươi gặp nguy hiểm.” Nàng đáp, giọng dịu dàng, ánh mắt thoáng đỏ.
Sự phối hợp giữa họ khiến nhóm cao thủ bất ngờ. Hai con người chống lại năm kẻ địch uy lực là điều họ không ngờ tới.
Trận chiến kéo dài, căng thẳng hơn bao giờ hết. Lục Nhi kết hợp thiên nhiên, dược pháp và trí thông minh để bẻ gãy các chiêu mạnh mẽ. Hàn Dực liên tục tấn công, vừa bảo vệ nàng vừa tìm cơ hội phản công. Ánh sáng tím từ viên dược kết hợp với ánh trăng xuyên qua tán lá tạo hiệu ứng huyền ảo nhưng cũng đầy nguy hiểm.
Một khoảnh khắc, Hàn Dực bị trúng chiêu hiểm, suýt ngã xuống vực. Lục Nhi lao tới, dùng dược pháp chữa vết thương tức thì, nâng chàng lên, trái tim họ gần nhau hơn bao giờ hết.
“Ta… không sao.” Hàn Dực thở hổn hển, ánh mắt nhìn nàng đầy trìu mến.
“Cẩn thận… lần sau đừng liều mạng như vậy.” Lục Nhi thở dài, ánh mắt vừa lo lắng vừa dịu dàng.
Khi nhóm cao thủ bị hạ, Lục Nhi và Hàn Dực tiến gần vách đá cổ. Nàng khẽ chạm tay vào các ký tự, luồng năng lượng cổ xưa lan tỏa qua từng tế bào, khiến nàng cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn của dược liệu. Họ phát hiện bí mật: những cây dược quý này là nguồn năng lượng cổ xưa, kết hợp đúng phương pháp sẽ nâng cao võ công và dược pháp đến mức tối đa.
Hàn Dực đứng bên, ánh mắt tràn đầy lo lắng và tự hào:
“Ngươi… thực sự là kỳ tích. Ngươi có thể khai thác sức mạnh này, nhưng phải cẩn thận. Kẻ thù sẽ không bỏ qua.”
Lục Nhi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
“Ta biết… nhưng có ngươi bên cạnh, ta không sợ bất cứ điều gì.”
Ngày hôm sau, họ bắt đầu thử nghiệm và nghiên cứu phương pháp khai thác năng lượng từ dược liệu cổ xưa. Lục Nhi hướng dẫn Hàn Dực, ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng và lãng mạn. Hint ghen nhẹ xuất hiện khi một vài võ sư khác theo dõi từ xa, nhưng Hàn Dực luôn ở bên, ánh mắt không rời nàng dù chỉ một giây.
Họ nhận ra rằng, những viên dược từ dược liệu cổ xưa không chỉ tăng cường võ công mà còn có khả năng chữa lành vết thương nhanh chóng, chống độc, thậm chí mở ra những chiêu thức dược pháp cao cấp mà trước đây họ chưa từng biết.
Kết thúc ngày dài, họ ngồi bên bếp lửa, ánh trăng phản chiếu trên mặt nước tạo những vệt sáng lung linh. Họ nhấm trà dược, chia sẻ khoảnh khắc bình dị nhưng tràn đầy cảm xúc.
Hàn Dực đặt tay lên tay nàng:
“Ngươi… là lý do khiến ta chiến đấu đến cùng, là lý do để ta sống sót giữa giang hồ đầy hiểm nguy.”
Lục Nhi mỉm cười, giọng nàng trầm ấm:
“Ta… cũng vậy. Chỉ cần có ngươi bên cạnh, mọi hiểm nguy đều không còn đáng sợ.”
Khoảnh khắc ấy như minh chứng cho tình cảm vừa nảy sinh và sự gắn kết bền chặt giữa họ, giữa giang hồ đầy nguy hiểm và bí ẩn dược liệu cổ xưa.