Trăng non treo cao trên bầu trời, ánh sáng mờ ảo chiếu xuống núi rừng. Không khí trong lành, xen lẫn mùi sương mai và hương thảo dược thoang thoảng, tạo nên một khung cảnh vừa yên bình vừa tĩnh lặng. Lục Nhi đứng bên suối, chăm chú kiểm tra các dược liệu vừa thu, đôi tay khéo léo tách rễ, lá và hoa theo từng loại, ánh mắt tinh anh quét khắp xung quanh.
Hàn Dực đứng phía sau, cơ thể căng như dây cung, ánh mắt dõi theo nàng từng cử chỉ. Lòng chàng vẫn còn bận rộn với những cảm giác mới mẻ từ mối quan hệ vừa hình thành. Tuy giang hồ đầy hiểm nguy, nhưng đứng cạnh Lục Nhi khiến chàng cảm thấy bình yên đến lạ thường.
“Ngươi… hôm qua đã làm rất tốt. Nếu không có ngươi, bọn chúng chắc chắn sẽ…” Chàng chưa kịp nói hết, nhưng ánh mắt trầm lặng đã nói lên tất cả sự quan tâm.
“Ta ổn. Chỉ cần biết cách phối hợp, giang hồ cũng chẳng đáng sợ.” Nàng đáp, đôi mắt sáng rực dưới ánh trăng.
Đột nhiên, từ phía thung lũng, tiếng vó ngựa vang lên. Lục Nhi nhíu mày, ánh mắt cảnh giác. Hàn Dực nắm chặt chuôi kiếm, cơ thể căng như dây đàn.
“Nguy hiểm… lại xuất hiện.” Chàng nói, giọng trầm và nghiêm túc.
Một bóng người cao lớn xuất hiện, mặc trang phục đen bóng, dáng vẻ uy nghiêm và đầy quyền lực. Tay hắn nắm chặt một thanh trường kiếm dài, ánh trăng phản chiếu trên lưỡi kiếm tạo ra những đường sáng chớp nhoáng. Đây không phải kẻ giang hồ bình thường; đây là một võ sư, với kinh nghiệm và uy lực mà cả Lục Nhi và Hàn Dực đều cảm nhận được ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Ta là Phong Lâm, võ sư giang hồ. Ta thách đấu với ngươi, Hàn Dực, vì một lý do… cá nhân.” Giọng hắn trầm và đầy uy lực, khiến núi rừng như rung lên theo từng âm điệu.
Hàn Dực bước lên trước, ánh mắt trầm, không chút nao núng. “Ngươi… muốn thách đấu với ta sao? Nếu không liên quan đến Lục Nhi, ta khuyên ngươi hãy dừng lại.”
“Ngươi không hiểu đâu. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh thật sự của võ công giang hồ!” Phong Lâm nhấn mạnh, rồi nhanh như chớp lao vào, thanh kiếm lóe lên dưới ánh trăng, tấn công trực diện.
Lục Nhi đứng bên cạnh, nhanh tay lấy vài loại dược thảo, chuẩn bị hỗ trợ Hàn Dực nếu cần. Trái tim nàng đập mạnh; dù bình thường nàng luôn điềm tĩnh, nhưng đứng trước một võ sư thực thụ, sự căng thẳng và lo lắng hiện rõ.
“Ngươi cẩn thận!” Nàng hét lên, vừa hét vừa quan sát từng chiêu thức của Phong Lâm.
Hàn Dực không do dự, vung kiếm, chặn đòn tấn công mạnh mẽ của võ sư. Cú va chạm tạo ra tiếng kim loại vang lên, rung vọng khắp núi rừng. Từng chiêu thức của Phong Lâm uyển chuyển nhưng đầy sát khí, khiến Hàn Dực phải dồn toàn lực mới kịp đối phó.
Lục Nhi nhanh tay pha chế một loại dược hỗ trợ. Nàng nghiền nhuyễn bột dược, trộn với nước tạo thành dung dịch tím sáng, rồi ném lên hướng Phong Lâm. Làn khói tím lan tỏa, làm võ sư chậm lại một nhịp, tạo cơ hội cho Hàn Dực phản công.
Hàn Dực lao vào, kiếm lóe sáng, từng đòn uyển chuyển nhưng mạnh mẽ, khiến Phong Lâm phải lùi bước. Chỉ vài chiêu đầu, họ đã tạo ra sự phối hợp ăn ý: Hàn Dực công, Lục Nhi hỗ trợ bằng dược pháp và thiên nhiên xung quanh.
Phong Lâm nhíu mày, ánh mắt lóe lên vẻ khó chịu. “Ngươi… không chỉ mạnh về võ công, mà còn phối hợp dược pháp… thật hiếm thấy!”
Lục Nhi mỉm cười nhẹ, đôi mắt sáng lên. “Ta chỉ dùng những gì thiên nhiên ban tặng…”
Trận đấu tiếp diễn gay cấn. Hàn Dực tung chiêu, Phong Lâm phản công, từng tiếng va chạm vang vọng khắp núi rừng. Lục Nhi không chỉ hỗ trợ bằng dược pháp, mà còn nhặt những cành cây nhỏ làm vũ khí phụ, tung lên tạo áp lực cho võ sư.
Một cú tấn công bất ngờ từ Phong Lâm suýt hạ Hàn Dực. Lục Nhi lập tức lao tới, đặt tay lên vai chàng, dùng dược pháp đặc biệt để cầm máu và giảm đau. Chàng nhắm mắt lại, cảm nhận sự dịu dàng và quyết tâm trong từng động tác của nàng.
“Ngươi… suýt chút nữa…” Chàng thở hổn hển, ánh mắt tràn đầy cảm xúc.
“Ta ổn. Giờ tập trung thôi.” Nàng đáp, giọng bình tĩnh nhưng ánh mắt quyết đoán.
Cuộc chiến kéo dài, từng chiêu thức, từng động tác đều uyển chuyển và chính xác. Lục Nhi phối hợp với Hàn Dực, dùng dược pháp, thiên nhiên và trí thông minh để bẻ gãy các chiêu thức mạnh mẽ của võ sư. Không khí vừa căng thẳng vừa hồi hộp, nhưng đồng thời cũng tràn ngập sự kết nối giữa hai con người.
Một khoảnh khắc, Hàn Dực bị trúng một chiêu hiểm của Phong Lâm, suýt ngã xuống vực. Lục Nhi không chần chừ, lao tới, dùng tay nâng chàng lên, đồng thời nhúng một viên dược vào máu chảy, giảm đau tức thì. Trái tim hai người gần nhau hơn bao giờ hết, sự căng thẳng vừa qua khiến cảm xúc dâng trào.
“Ta… không sao.” Hàn Dực thở hổn hển, ánh mắt nhìn nàng đầy trìu mến.
“Cẩn thận… lần sau đừng liều mạng như vậy nữa.” Lục Nhi thở dài, ánh mắt vừa lo lắng vừa dịu dàng.
Cuối cùng, sau một loạt chiêu thức phối hợp, Phong Lâm phải lùi lại, thở hổn hển, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa thán phục:
“Ngươi… phối hợp quá tốt… dược pháp… võ công… thật hiếm thấy!”
Hàn Dực đứng cạnh Lục Nhi, đôi mắt tràn đầy tự hào và ấm áp, nhìn nàng mỉm cười. Lục Nhi đỏ mặt, nhưng trong lòng cảm thấy một niềm hạnh phúc lạ lùng.
Phong Lâm cười khẽ, gật đầu: “Hôm nay ta thua, nhưng lần sau… sẽ không dễ dàng như vậy.” Nói xong, hắn biến mất vào bóng tối núi rừng.
Sau trận chiến, Lục Nhi và Hàn Dực trở về hang núi, trái tim vẫn còn hồi hộp. Hàn Dực đặt tay lên vai nàng, ánh mắt dịu dàng:
“Ngươi… mạnh mẽ hơn ta tưởng, và… quan trọng với ta hơn ta nghĩ.”
Lục Nhi đỏ mặt, nhưng giọng nàng trầm: “Ta… cũng vậy. Gặp ngươi khiến ta cảm thấy an toàn, dù giang hồ đầy hiểm nguy.”
Đêm khuya, dưới ánh trăng sáng, họ ngồi bên nhau, lặng im nhưng trái tim đã hòa nhịp. Những khoảnh khắc sinh tử vừa qua, sự phối hợp trong nguy hiểm và tình cảm nảy sinh đã gắn kết họ, tạo nên một mối quan hệ vừa lãng mạn vừa bền chặt.
Buổi sáng hôm sau, khi sương mù còn phủ núi, họ cùng nhau thu thập dược liệu. Lục Nhi hướng dẫn Hàn Dực nhận biết từng loại cây, từng rễ, từng lá. Họ trò chuyện, cười đùa, hint ghen nhẹ xuất hiện khi một nhóm võ sư khác xuất hiện ở xa, dõi theo Lục Nhi, khiến Hàn Dực âm thầm cảnh giác.
Khoảnh khắc bình dị xen lẫn căng thẳng giang hồ khiến họ nhận ra: dù phía trước còn nhiều thử thách, ít nhất họ đã tìm thấy nhau giữa núi rừng và giang hồ đầy hiểm nguy.