dược sư giang hồ

Chương 5: Âm mưu từ giang hồ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, núi rừng tĩnh lặng như thường lệ, chỉ còn tiếng suối róc rách và tiếng chim hót. Lục Nhi cẩn thận hái dược liệu, mắt tinh anh quét qua từng tán cây, từng rễ cỏ. Hương thơm của dược liệu hòa với mùi sương mai tạo nên một không gian yên bình, nhưng nàng biết trong giang hồ, yên bình chỉ là khoảnh khắc tạm thời.

Hàn Dực đi bên cạnh, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn nàng chăm chú, vừa quan sát nàng hái dược, vừa cảnh giác xung quanh. Trái tim chàng vẫn còn rộn lên sau trận chiến đêm qua, vừa lo lắng vừa muốn bảo vệ nàng.

“Ngươi… hôm qua đã làm rất tốt.” Chàng thốt ra, giọng trầm nhưng đầy nể phục.

“Không hẳn. Nếu thiếu sự phối hợp của ngươi, ta cũng khó mà thắng họ.” Lục Nhi đáp, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn tỏ ra kiên định.

Khoảng lặng trôi qua. Hai người cùng nhau thu thập dược liệu, trò chuyện nhẹ nhàng về thiên nhiên, các loại cây, và những phương pháp chế dược. Họ chia sẻ những niềm vui nhỏ, sự bình yên giản dị mà hiếm khi tìm thấy ở giang hồ.

Đột nhiên, từ phía thung lũng, tiếng vó ngựa vang lên. Lục Nhi nhíu mày, ánh mắt trở nên cảnh giác. Hàn Dực lập tức nắm chuôi kiếm, cơ thể căng như dây cung.

“Nguy hiểm…” Chàng nói, giọng trầm.

Ba người áo đen xuất hiện từ làn sương, khuôn mặt bị che bởi khăn, nhưng ánh mắt lộ vẻ hiểm độc. Một người trong số họ cất giọng khàn khàn:

“Cuối cùng cũng tìm ra ngươi, tiểu cô nương. Hôm nay… sẽ không để ngươi trốn nữa.”

Lục Nhi hít một hơi dài, nhặt nhanh vài viên dược thảo từ túi, ánh mắt sắc bén như dao:

“Ta không sợ các người.”

Hàn Dực đứng trước nàng, ánh mắt nghiêm túc, cơ thể căng như lò xo:

“Bất cứ ai dám động đến nàng… đều phải qua ta.”

Cuộc tấn công diễn ra bất ngờ. Một kẻ áo đen lao vào, vung đao chém vào Hàn Dực. Chàng né tránh, đồng thời tung ra vài chiêu kiếm uyển chuyển, hạ gục đối thủ. Lục Nhi nhanh tay tung khói dược, tạo làn sương tím mờ, che mắt kẻ thù và giảm tầm nhìn của chúng.

Một kẻ khác áp sát Lục Nhi, uy hiếp nàng với vũ khí sắc nhọn. Nàng nhanh tay ném một viên dược nhỏ, ánh sáng tím lóe lên, khiến kẻ thù giật mình và mất phương hướng. Hàn Dực lập tức lao tới, phối hợp ăn ý với nàng, từng đòn đánh chính xác và mạnh mẽ.

Khi trận chiến đang căng thẳng, một kẻ áo đen khác từ phía sau rình tấn công Hàn Dực. Nàng kịp thời nhảy ra, dùng một loại dược đặc biệt trộn với nước suối tạo thành dung dịch tím bắn thẳng vào kẻ địch, làm hắn choáng váng.

Hàn Dực, nhờ đó, tung một cú đấm mạnh hạ gục kẻ tấn công, còn Lục Nhi nhanh tay thu dược liệu rơi vãi, đảm bảo không để chúng rơi vào tay giang hồ.

“Ngươi… càng ngày càng nguy hiểm với bọn họ.” Hàn Dực thở hổn hển, ánh mắt tràn đầy ấn tượng nhìn nàng.

“Ta… chỉ bảo vệ chính mình và những gì quan trọng thôi.” Nàng đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định.

Khi kẻ thù rút lui vào bóng tối, Lục Nhi và Hàn Dực đứng giữa núi rừng tĩnh lặng, thở dồn dập. Hàn Dực tiến lại gần nàng, ánh mắt nghiêm túc:

“Ta sẽ không để bất cứ ai làm hại ngươi. Nếu họ quay lại, ta sẽ đánh bại tất cả.”

Lục Nhi cảm thấy lòng ấm áp, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh:

“Ta biết… nhưng giang hồ luôn nguy hiểm. Ngươi đừng quá tự tin.”

Ánh trăng chiếu trên mái tóc đen mượt của nàng, tạo nên một khung cảnh vừa lãng mạn vừa hồi hộp. Họ đứng cạnh nhau, trái tim hòa nhịp, nhưng vẫn giữ khoảng cách tinh tế.

Buổi chiều, khi ánh nắng xuyên qua tán lá, họ quay trở lại hang núi. Lục Nhi chuẩn bị dược liệu, Hàn Dực ngồi bên cạnh, chăm chú quan sát nàng thao tác. Không khí yên tĩnh, nhưng trong lòng họ đều biết rằng, giang hồ sẽ không dễ dàng buông tha.

Trong khi thu thập vài loại rễ dược quý, họ phát hiện dấu chân lạ, chỉ vừa đủ để khiến Lục Nhi cảnh giác:

“Họ… sẽ quay lại sớm thôi.” Nàng nói, ánh mắt nghiêm túc.

Hàn Dực đặt tay lên tay nàng, ánh mắt trầm ấm:

“Đừng lo, ta sẽ luôn ở bên. Ngay cả khi họ đông hơn, nguy hiểm hơn, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi.”

Lục Nhi khẽ run lên, trái tim đập nhanh. Cảm giác vừa lo lắng vừa ấm áp lan tỏa. Họ nhận ra rằng, từ đây, họ sẽ phải đối mặt với nhiều nguy hiểm, nhưng ít nhất, có nhau, có niềm tin và sự đồng hành.

Tối đến, dưới ánh trăng nhạt, họ ngồi bên bếp lửa nhỏ. Lục Nhi pha một loại trà dược đặc biệt giúp giảm căng thẳng và hồi phục thể lực cho Hàn Dực. Chàng nhấp một ngụm, cảm giác ấm áp lan khắp cơ thể, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.

“Ngươi… thật sự là thiên tài.” Chàng thốt lên, giọng trầm và chân thành.

“Thiên tài… không tồn tại đâu. Chỉ là người chăm chỉ và biết lắng nghe thiên nhiên.” Nàng đáp, nhưng ánh mắt thoáng chốc nhìn chàng, tràn đầy cảm xúc.

Khoảnh khắc lặng im, chỉ còn ánh lửa và ánh trăng, hai con người ngồi cạnh nhau, trái tim dần hòa nhịp. Một sự đồng điệu vừa mới mẻ vừa bền chắc, vừa lãng mạn vừa hồi hộp, đã bắt đầu len lỏi trong tâm hồn họ.

Giữa đêm, một cảm giác nhẹ nhàng lan tỏa khi Hàn Dực bất ngờ cúi xuống, đặt tay lên tay nàng, ánh mắt nghiêm túc:

“Ngươi… sẽ không phải một mình. Ta hứa, dù giang hồ có thế nào, ta sẽ luôn bên ngươi.”

Lục Nhi đỏ mặt, nhưng giọng nàng trầm lắng:

“Ta… cũng vậy. Gặp ngươi khiến lòng ta yên ổn hơn.”

Ánh trăng chiếu xuống, bóng họ hòa vào nhau, núi rừng tĩnh lặng nhưng trái tim họ đã bắt đầu hòa nhịp. Những giây phút vừa qua, sự phối hợp trong nguy hiểm và tình cảm nảy sinh đã gắn kết họ.

Buổi sáng hôm sau, khi sương mù còn phủ trên núi, Lục Nhi và Hàn Dực cùng nhau thu thập dược liệu. Họ trao đổi về phương pháp chế dược, chiến thuật phòng vệ và những câu chuyện nhỏ, vừa lãng mạn vừa hài hước. Sự gần gũi ngày càng rõ ràng, hint ghen nhẹ xuất hiện khi Hàn Dực nhận ra một bóng dáng khác giang hồ cũng đang để mắt đến Lục Nhi, nhưng chàng không nói ra, chỉ âm thầm cảnh giác.

Những khoảnh khắc bình dị xen lẫn căng thẳng giang hồ khiến trái tim họ gần nhau hơn. Họ biết rằng, phía trước sẽ còn nhiều thử thách, nhưng ít nhất, họ đã tìm thấy nhau giữa núi rừng và giang hồ đầy nguy hiểm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×