dưới ánh hoàng hôn của tổng giám đốc

Chương 1: Hợp Đồng Dưới Cơn Mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng mưa rơi rào rạt phủ kín con phố trung tâm, từng hạt nước nặng nề như muốn xuyên thủng mặt đường loang lổ ánh đèn. Trong dòng người đang vội vã trú mưa dưới mái hiên, Lâm Nhược Hy đứng yên, hai bàn tay nắm chặt quai túi đã sờn. Chiếc áo khoác mỏng không đủ che đi cái lạnh ngấm dần vào da thịt, mái tóc ướt sũng dính bết vào gò má. Cô không còn nơi nào để đi.

Ba ngày trước, bệnh viện đã chính thức yêu cầu thanh toán toàn bộ viện phí còn nợ của cha cô — con số đủ khiến người bình thường gục ngã. Mẹ mất sớm, cha lâm bệnh nặng, còn cô, một sinh viên mới ra trường, lương thực tập chưa đủ tiền trọ. Mọi thứ như một bức tường đen sầm, chặn đứng trước mắt.

Điện thoại rung lên, màn hình sáng hiện cái tên khiến tim cô khẽ run: “Tập đoàn TDF – Cuộc phỏng vấn hẹn lại”.

Cô ngẩng đầu nhìn trời, hít sâu một hơi. Mưa vẫn chưa dứt, nhưng chẳng còn gì để mất.

Trụ sở TDF – một tòa nhà kính cao chọc trời, sáng choang ánh đèn giữa trung tâm thành phố. Lúc cô đến, lễ tân ngẩng đầu nhìn, ánh mắt lướt qua bộ quần áo ướt át của cô, thoáng chút khó chịu.

“Cô là ứng viên Lâm Nhược Hy phải không? Giám đốc Tần hiện đang họp, cô chờ ở phòng khách.”

Cô gật đầu, cố che đi vẻ bối rối. Bàn tay lạnh cóng siết chặt tập hồ sơ, lòng đầy hy vọng mong manh. Cô đã nộp đơn nhiều nơi, chỉ có TDF phản hồi. Một vị trí trợ lý tạm thời – ít nhất cũng có thể giúp cô xoay sở phần nào tiền viện phí.

Khoảng ba mươi phút sau, cửa phòng họp mở. Một nhóm người bước ra, dẫn đầu là người đàn ông cao lớn, dáng đi thẳng và vững vàng. Ánh đèn phản chiếu lên bộ vest đen may đo tinh xảo, cổ áo trắng phẳng phiu, từng bước đi như mang theo khí thế khiến không gian như thu hẹp lại.

Cô chưa từng thấy ai có khí chất mạnh đến thế.

Tần Dịch Phong.

Cái tên mà cả giới tài chính đều kính nể – người nắm giữ tập đoàn TDF ở tuổi chưa đến ba mươi, một thiên tài lạnh lùng, ít nói, nhưng chỉ cần một ánh nhìn cũng đủ khiến người khác mất tự tin.

Anh dừng lại khi ánh mắt chạm vào cô – cô gái ướt đẫm, đang ngồi khép nép ở góc phòng chờ. Ánh mắt ấy sâu như hồ nước mùa đông, lạnh lẽo mà tĩnh lặng.

“Cô là Lâm Nhược Hy?”

Giọng anh trầm, không cao nhưng đầy uy lực.

“Dạ, vâng… là tôi.”

“Vào phòng làm việc.”

Cô khẽ gật đầu, tim đập nhanh.

Phòng giám đốc nằm ở tầng cao nhất. Khi cửa khép lại, chỉ còn hai người trong không gian tĩnh mịch, mùi gỗ sồi nhẹ thoảng qua. Anh ngồi xuống ghế xoay, lật xem hồ sơ cô nộp, ánh mắt sắc lạnh.

“Cô tốt nghiệp Đại học Kinh tế, thành tích trung bình. Từng làm thực tập sinh PR nhưng bị chấm dứt sớm. Lý do?”

“Do… công ty cắt giảm nhân sự ạ.”

Anh không đáp, chỉ gật nhẹ, rồi dừng lại ở dòng chữ ghi “tình trạng gia đình: cha bệnh nặng, mẹ mất”. Ánh mắt anh thoáng trầm xuống, khó nhận ra cảm xúc.

“Cô biết vị trí này là gì chứ?”

“Là trợ lý tạm thời ạ.”

“Không.” Anh khẽ đặt hồ sơ xuống bàn. “Là vị trí người đại diện cá nhân. Cô sẽ theo tôi trong một số dự án riêng. Công việc không quá phức tạp, nhưng cần sự kín đáo và tuyệt đối trung thành.”

Cô hơi ngập ngừng. “Tôi… không hiểu rõ ý của anh lắm.”

Tần Dịch Phong đứng dậy, bước đến gần. Ánh sáng phản chiếu lên gương mặt góc cạnh, sống mũi cao, ánh mắt lạnh khiến cô cảm giác như đang bị soi thấu từng suy nghĩ.

“Cô cần tiền, đúng không?”

Lời nói như mũi dao xuyên qua lớp phòng bị mỏng manh. Cô cứng người.

“... Vâng.”

“Vậy hãy nghe điều kiện của tôi.” Anh nói chậm rãi, từng chữ rõ ràng. “Ba tháng. Cô ở bên tôi, đóng vai trò là người bạn gái hờ trong một số sự kiện. Tôi sẽ trả đủ tiền để cô thanh toán toàn bộ viện phí. Sau ba tháng, mọi ràng buộc chấm dứt.”

Không khí đặc quánh.

“Anh… đang nói thật chứ?”

“Cô nghĩ tôi có thời gian để đùa?”

Giọng anh khô khốc như cơn gió lạnh.

Cô muốn phản ứng, muốn từ chối, nhưng trong đầu chỉ vang lên hình ảnh cha nằm bất động trên giường bệnh, ống truyền chằng chịt. Một phút im lặng dài dằng dặc trôi qua, cho đến khi cô cắn môi, giọng run nhẹ:

“Nếu… tôi đồng ý, tôi phải làm gì?”

“Không cần làm gì ngoài những gì tôi yêu cầu. Mọi thứ sẽ được soạn thành hợp đồng. Cô có quyền từ chối nếu thấy bất công.”

Anh quay lại bàn, mở ngăn kéo, đặt trước mặt cô một tập giấy mỏng. “Đọc đi.”

Cô run rẩy cầm bản hợp đồng, từng dòng chữ lạnh lẽo như đang siết chặt trái tim. “Bên A – Tần Dịch Phong; Bên B – Lâm Nhược Hy; Thời hạn: 3 tháng; Phạm vi: đồng hành trong các sự kiện cá nhân và công việc, giữ bí mật tuyệt đối, không can thiệp vào đời tư…”

Một phần trong cô muốn bỏ chạy, nhưng lý trí không cho phép. Cô ký tên.

Anh khẽ nhìn chữ ký của cô, nụ cười thoáng hiện nơi khóe môi – một nụ cười nhạt, vừa đủ để khiến cô bất an.

“Chào mừng đến với thế giới của tôi, Lâm Nhược Hy.”

Buổi tối hôm đó, cô được đưa đến căn hộ riêng của anh. Một nơi sang trọng đến mức khiến cô thấy mình lạc lõng. Ánh đèn vàng phản chiếu trên sàn gỗ bóng loáng, mọi thứ đều ngăn nắp và lạnh lẽo, chẳng có chút hơi người.

“Cô sẽ ở tạm đây trong ba tháng. Tôi không thích trễ nải, và càng ghét sự ồn ào. Có thể coi đây là chỗ làm việc, hiểu chứ?”

Cô gật đầu, nhẹ giọng: “Tôi hiểu.”

“Phòng của cô ở bên phải, có đầy đủ đồ dùng. Ngủ sớm đi. Sáng mai tám giờ có buổi họp báo. Cô sẽ đi cùng tôi.”

Nói xong, anh bước lên tầng, bóng dáng cao lớn dần khuất trong hành lang tối.

Nhược Hy đứng yên rất lâu. Căn hộ rộng, đẹp, nhưng lạnh đến mức khiến người ta nghẹt thở. Cô đi quanh, chạm tay vào chiếc ghế, tủ sách, mọi thứ đều hoàn hảo – nhưng vô cảm.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố rực sáng ánh đèn, xe cộ vẫn tấp nập, còn cô – như một kẻ lạc vào thế giới xa hoa của người khác.

“Ba à…” Cô khẽ nói, giọng nghẹn lại. “Con đã đồng ý rồi. Chỉ ba tháng thôi. Con hứa.”

Ngoài kia, mưa lại rơi.

Sáng hôm sau, Tần Dịch Phong bước ra từ phòng ngủ, dáng anh vẫn chỉn chu như thể chưa từng nghỉ ngơi. Thấy cô đang loay hoay chỉnh cà vạt, anh dừng lại, đôi mắt khẽ hạ xuống.

“Đưa đây.” Anh nói.

“Dạ?”

“Cà vạt. Cô đeo sai.”

Anh bước tới, cúi người, ngón tay chạm nhẹ vào cổ áo cô. Khoảng cách gần đến mức cô có thể nghe rõ nhịp tim mình loạn nhịp. Mùi nước hoa nhè nhẹ trên người anh thoảng qua — hương gỗ trầm, ấm mà lạnh.

Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt cô, dừng lại nơi hàng mi run rẩy. Trong giây lát, thời gian như ngưng đọng.

“Lần sau đừng tự làm. Tôi không muốn nhìn thấy hình ảnh người của tôi luộm thuộm.”

“Người… của anh?” – cô lặp lại trong vô thức.

Anh ngẩng lên, ánh nhìn kiên định: “Đúng. Trong mắt người khác, cô là bạn gái tôi. Nhớ lấy.”

Buổi họp báo diễn ra trong không gian xa hoa. Ánh đèn flash lóe sáng liên tục khi anh và cô bước vào. Tần Dịch Phong nắm nhẹ tay cô, cử chỉ vừa đủ để mọi ống kính ghi lại. Nhược Hy cố giữ nụ cười, dù bàn tay đang run lên trong lòng bàn tay anh.

“Giám đốc Tần, cô gái này là ai vậy? Có phải tin đồn về mối quan hệ giữa anh và người mẫu Vân An là sai không?”

“Không bình luận.” Anh đáp ngắn gọn, giọng dứt khoát, rồi nhẹ nghiêng đầu nhìn cô: “Giới thiệu đi.”

“... Tôi là Lâm Nhược Hy.” Cô khẽ nói, cố giữ bình tĩnh.

Tiếng xì xào dấy lên khắp khán phòng. Một cô gái vô danh, xuất hiện bên cạnh người đàn ông quyền lực nhất thành phố – như một câu chuyện cổ tích bị bẻ gãy giữa chừng.

Khi họ rời khỏi khán phòng, cô thở phào, nhưng anh vẫn im lặng. Chỉ đến khi xe chạy ra khỏi trung tâm, anh mới lên tiếng:

“Cô làm tốt. Nhưng nhớ, từ hôm nay, mỗi lời nói, mỗi hành động của cô đều có thể bị soi. Tôi không muốn bất kỳ sai sót nào.”

“Vâng…”

Cô đáp khẽ, nhìn ra ngoài cửa kính. Mưa lại bắt đầu rơi, hệt như hôm qua – chỉ khác rằng giờ đây, cô không còn là cô gái tự do nữa.

Một bản hợp đồng đã khóa chặt cuộc đời cô, bắt đầu cho những tháng ngày mà chính cô cũng không ngờ tới: nơi tình yêu, tổn thương và quá khứ dần giao nhau, dưới ánh hoàng hôn vàng rực của người đàn ông mang tên Tần Dịch Phong.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×