Chiếc xe màu đen lao đi trong màn mưa xám, ánh đèn thành phố phản chiếu lấp loáng trên cửa kính. Lâm Nhược Hy ngồi yên, hai bàn tay đặt gọn trên đùi, cảm nhận nhịp tim mình vẫn còn đập nhanh sau buổi họp báo. Tiếng flash máy ảnh, ánh nhìn soi mói, những câu hỏi dồn dập của phóng viên vẫn vang vọng trong đầu cô như một cơn ác mộng.
Bên cạnh, Tần Dịch Phong vẫn lặng im. Ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu lên gương mặt anh, lạnh lùng và điềm tĩnh đến đáng sợ. Không một biểu cảm thừa, không một ánh nhìn thương hại. Cả người anh như được xây bằng những quy tắc thép, không cho phép bất kỳ thứ gì lọt qua lớp phòng bị.
“Anh…” – cô khẽ lên tiếng, giọng ngập ngừng – “Buổi họp báo hôm nay… có ổn không ạ?”
Không một tiếng đáp.
Xe rẽ qua đoạn đường dốc, tiếng cần gạt nước nhịp đều như nhịp tim của ai đó đang cố giữ bình tĩnh. Rồi anh cất giọng, trầm thấp nhưng đủ khiến người nghe lạnh sống lưng:
“Ổn. Nhưng cô cần học cách nhìn ống kính. Trong thế giới này, ánh mắt có thể giết chết cô trước khi lời nói kịp cất lên.”
Cô cúi đầu, lặng im.
“Vâng… tôi hiểu.”
“Không. Cô chưa hiểu đâu.” Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt đen sâu như bóng đêm ngoài cửa kính. “Những người ngồi trong khán phòng hôm nay, ít nhất một nửa muốn nhìn thấy tôi thất bại. Và khi cô đứng cạnh tôi, cô cũng sẽ là mục tiêu của họ.”
Cô siết chặt bàn tay, khẽ run. “Tôi… sẽ cố gắng không gây phiền phức.”
“Đừng cố gắng,” – anh lạnh nhạt – “Hãy làm được.”
Không khí trong xe chìm vào im lặng. Mưa vẫn rơi, mùi da thuộc và nước hoa hòa vào nhau, tạo nên thứ hương lạnh dịu, xa cách.
Căn hộ của anh khi về lại vẫn im lặng như thể chưa từng có ai sống ở đó. Tần Dịch Phong ném chìa khóa lên bàn, tháo cà vạt, khẽ nói mà không nhìn cô:
“Đi thay đồ. Tôi ghét mùi mưa.”
“Dạ…”
Cô cúi đầu, đi về phòng mình. Khi cửa khép lại, cô dựa lưng vào tường, lòng rối bời. Ba tháng… Chỉ ba tháng thôi, cô tự nhủ, nhưng chưa đầy hai ngày, cô đã cảm thấy thế giới của người đàn ông này giống một mê cung lạnh lẽo, không lối ra.
Cô thay bộ đồ ngủ, lau khô tóc rồi bước ra bếp. Anh đang ngồi trên sofa, cầm ly rượu vang đỏ, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt anh như phủ thêm một tầng u tối. Trên bàn, một tập tài liệu mở sẵn, nhưng ánh mắt anh không nhìn vào đó.
“Anh… có cần tôi chuẩn bị gì không?”
Anh khẽ nhướng mày, không ngẩng đầu. “Cô biết nấu ăn chứ?”
“Có ạ. Một chút.”
“Vậy nấu cho tôi bữa tối.”
Giọng điệu đó không phải là mệnh lệnh, cũng chẳng phải đề nghị. Nó đơn giản là điều hiển nhiên, như thể trong thế giới của anh, mọi chuyện đều phải diễn ra theo cách anh muốn.
Nhược Hy khẽ gật đầu, bước vào bếp. Tủ lạnh đầy ắp nguyên liệu, toàn là đồ nhập khẩu. Cô loay hoay một lúc, chọn nấu một món đơn giản – mì Ý sốt kem nấm và salad rau trộn. Hương thơm dần lan ra, xua bớt cái lạnh trong căn phòng.
Khi cô mang đồ ăn ra bàn, anh gấp tập tài liệu lại, ngẩng lên.
“Không tệ.” Anh nói, giọng đều đều.
Cô khẽ cười. “Cảm ơn anh.”
Họ ăn trong im lặng. Chỉ có tiếng dao nĩa chạm vào đĩa sứ. Cô thỉnh thoảng lén nhìn anh – từng động tác của anh đều chuẩn xác, tiết chế đến mức gần như máy móc.
Bất giác, cô hỏi: “Anh không mệt sao? Cả ngày đều họp rồi lại họp báo…”
Anh dừng tay, nhìn cô. “Mệt không giúp tôi kiếm tiền.”
Một câu nói ngắn gọn, lạnh như băng, khiến cô im bặt. Anh lại đặt ly rượu xuống, ánh mắt khẽ dịu đi:
“Cô đừng nhìn tôi như quái vật. Tôi chỉ không quen tin tưởng ai, nhất là trong công việc.”
“Vì vậy… anh mới cần một ‘bạn gái hờ’?” – cô hỏi nhỏ, nửa tò mò, nửa dè dặt.
Khóe môi anh nhếch nhẹ. “Đôi khi, hình ảnh cũng là vũ khí. Một người đàn ông độc thân quá lâu sẽ khiến cổ đông nghi ngờ. Và nghi ngờ, trong kinh doanh, là thứ chết người.”
Cô gật đầu, không hỏi thêm. Trong ánh sáng vàng nhạt, khuôn mặt anh hiện lên rõ nét — đôi mắt sâu, đường viền hàm rắn rỏi, và đôi môi mím chặt như cất giấu cả một nỗi đau không tên.
Đêm muộn.
Cô ra ban công, gió mang hơi lạnh len qua mái tóc. Dưới chân, thành phố trải dài trong ánh đèn vàng rực, những dòng xe nối đuôi nhau như vô tận. Cô nhìn xuống đôi tay mình – vẫn còn vương mùi nước rửa chén và mùi rượu nhẹ.
Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng:
“Không ngủ được à?”
Cô giật mình quay lại. Tần Dịch Phong đứng đó, tay đút túi quần, tóc anh hơi rối, ánh mắt không còn sắc như ban ngày mà lẫn chút mệt mỏi.
“Vâng… tôi không quen giường mới.”
Anh bước đến gần, đứng cạnh cô, ánh nhìn hướng ra khoảng trời xa xăm. “Tôi cũng vậy.”
“Anh cũng không quen?”
“Ừ. Đêm nào cũng thức khuya. Khi mọi người ngủ, tôi mới thấy đầu óc mình yên.”
Cô im lặng, nghe anh nói. Lần đầu tiên, cô cảm thấy giọng anh không lạnh, không cao, mà chậm rãi và thật.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt nhuốm màu đêm. “Cô sợ tôi à?”
Cô lắc đầu. “Không. Chỉ là… tôi không hiểu anh.”
Một nụ cười nhạt lướt qua môi anh. “Chẳng ai hiểu được tôi cả, kể cả bản thân tôi.”
Câu nói ấy rơi vào không trung, mơ hồ mà đau đớn.
“Anh có bao giờ nghĩ… sống như thế này, có cô đơn không?”
Anh im lặng rất lâu. Mãi sau, anh mới đáp, giọng trầm và khàn:
“Cô đơn là thứ duy nhất tôi quen.”
Cô không biết nên nói gì thêm. Ánh trăng chiếu lên vai anh, tạo nên một đường viền mờ nhạt. Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy anh không còn là vị tổng giám đốc lạnh lùng, mà là một người đàn ông đang mỏi mệt giữa những trách nhiệm và ký ức vô hình.
Sáng hôm sau, khi cô xuống bếp, anh đã ngồi sẵn ở bàn, đọc báo, cà phê đen bốc khói. Không còn vẻ lạnh lùng đêm qua – chỉ còn lại dáng vẻ nghiêm nghị, như chưa từng có cuộc trò chuyện nào diễn ra.
“Lịch hôm nay có một buổi chụp ảnh. Cô đi cùng.” Anh nói mà không ngẩng đầu.
“Vâng.”
“Và nhớ, hôm nay cô là người phụ nữ của tôi trước ống kính. Diễn cho thật.”
Câu nói ấy khiến tim cô lỡ một nhịp.
Buổi chụp ảnh diễn ra trong studio của tạp chí nổi tiếng. Khi họ bước vào, không ít ánh mắt dõi theo – ngưỡng mộ có, đố kỵ có.
“Giám đốc Tần, hôm nay anh quả thật khiến người ta ghen tị,” – người phóng viên cười, giọng pha chút trêu chọc. – “Nghe nói cô bạn gái mới này là người ngoài giới?”
Tần Dịch Phong chỉ đáp bằng một nụ cười mơ hồ. “Tôi không phân biệt giới nào, miễn là người tôi chọn.”
Lời nói ấy khiến cả ekip chấn động. Còn Nhược Hy, tim cô đập loạn nhịp.
Họ được yêu cầu chụp vài bức ảnh “đôi tình nhân”. Cô ngượng ngùng, không biết phải đặt tay ở đâu, nhưng anh lại nắm lấy cổ tay cô, kéo nhẹ về phía mình.
“Thư giãn đi.” Anh khẽ nói, giọng gần như thì thầm bên tai.
Hơi thở anh phả vào cổ khiến cô khẽ run. Nhiếp ảnh gia hô “tốt lắm!” – đèn flash lóe sáng liên tục. Trong tấm ảnh đó, người ta chỉ thấy một người đàn ông cúi nhìn người con gái với ánh mắt dịu dàng đến mức tưởng như thật.
Chỉ có cô biết, sau khi máy ảnh tắt, ánh nhìn ấy trở lại lạnh lùng như ban đầu.
Trên đường về, cô không nói gì. Anh cũng im lặng. Chỉ đến khi xe dừng trước đèn đỏ, anh khẽ hỏi:
“Cô diễn tốt đấy.”
“Cảm ơn anh. Tôi chỉ làm theo yêu cầu thôi.”
“Ừ.” Anh dựa đầu ra sau ghế, mắt khép hờ. “Chỉ là… ánh mắt của cô, thật quá.”
“Thật?”
“Ừ. Tôi suýt tin.”
Cô quay mặt ra cửa, giấu nụ cười nhẹ. “Vì tôi phải sống thật với vai diễn của mình. Anh nói rồi mà.”
Anh mở mắt, nhìn cô, một thoáng gì đó hiện lên – lạ lùng, ngắn ngủi nhưng sâu sắc.
Đèn xanh bật sáng. Xe lại lăn bánh.
Tối hôm đó, khi cô định về phòng, anh bất ngờ gọi lại:
“Ngày mai, chúng ta sẽ đến biệt thự ven biển. Có tiệc mừng hợp đồng với cổ đông Nhật.”
“Vâng.”
“Cô cần nhớ, mọi thứ vẫn như cũ. Đừng để ai nghi ngờ.”
Cô gật đầu, nhưng khi anh quay đi, trong lòng cô thoáng qua một cảm giác khác — mơ hồ, khó gọi tên.
Ba tháng hợp đồng. Mọi thứ chỉ là giả. Nhưng ánh mắt anh nhìn cô, cái chạm tay thoáng qua khi chỉnh lại cà vạt, nụ cười nhạt trong đêm… tất cả dường như quá thật.
Cô khẽ thở dài, tự nhủ mình không được phép nghĩ nhiều.
Nhưng trái tim – thứ luôn phản bội lý trí – đã bắt đầu đập loạn nhịp từ lúc nào chẳng hay.
Ngoài cửa sổ, trời lại sắp mưa. Và trong màn mưa ấy, câu chuyện của họ đang dần bước qua ranh giới giữa thật và giả, giữa hợp đồng và cảm xúc – giữa hai con người tưởng chừng chỉ là tạm bợ, nhưng đang tiến gần đến vết nứt đầu tiên trong bức tường lạnh mang tên Tần Dịch Phong.