Chuyến đi kết thúc, họ trở lại thành phố khi trời vừa đổ cơn mưa đầu mùa. Trên đường về, Lâm Nhược Hy nhìn ra cửa kính, những hạt nước rơi chậm chạp như muốn kéo dài khoảnh khắc yên bình nơi biển. Cô không muốn nghĩ nhiều, nhưng hình ảnh anh bên ánh hoàng hôn, nụ cười hiếm hoi và ánh mắt sâu thẳm vẫn cứ ám lấy tâm trí.
Xe dừng trước tòa nhà TDF, anh quay sang cô, giọng trầm thấp:
“Chiều nay nghỉ, mai đến công ty lúc tám giờ. Tôi có cuộc họp quan trọng, cô đi cùng.”
“Vâng.”
“Và đừng quên vai diễn.”
Cô mím môi gật đầu. Từng lời anh nói luôn ngắn gọn, rõ ràng, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng với cô, mỗi câu lại như một nhát dao mảnh, cứa sâu vào lòng. Cô bước ra khỏi xe, đứng nhìn bóng anh khuất dần sau lớp kính, cảm giác trống rỗng bất ngờ ùa đến.
Sáng hôm sau, Nhược Hy đến công ty sớm. Sảnh lớn đông người hơn thường lệ, dường như có sự kiện quan trọng. Cô đang định bước vào thang máy thì nghe tiếng xì xào phía sau:
“Nghe nói hôm nay người mẫu Vân An trở về nước đấy. Cô ấy từng là vị hôn thê cũ của giám đốc Tần mà.”
“Thật sao? Tôi tưởng cô ấy mất rồi.”
“Không, nghe bảo chỉ bị tai nạn nhẹ, sang Nhật điều trị. Giờ trở lại để hợp tác cùng TDF.”
Tim Nhược Hy khựng lại. Cô ngẩng đầu nhìn dãy số thang máy đang sáng dần, lòng rối bời. Cô nhớ rõ anh từng nói hôn thê đã mất… Vậy, anh đã nói dối ư? Hay là người ta nhầm?
Khi cô bước vào phòng làm việc của anh, không khí đã khác. Tần Dịch Phong đang ngồi trên ghế, ánh mắt sâu thẳm như bao ngày, nhưng trước mặt anh là một người phụ nữ.
Cô ta quay đầu lại — xinh đẹp, sang trọng, đôi mắt cong nhẹ, nụ cười vừa đủ dịu dàng.
“Nhược Hy, đây là Vân An, người mẫu của dự án mới. Cô ấy từng hợp tác với TDF nhiều năm.”
Nhược Hy khẽ cúi chào. “Chào chị.”
Vân An mỉm cười, giọng mềm như lụa. “Chào em, anh Phong hiếm khi đưa trợ lý đi cùng. Em chắc là người đặc biệt lắm nhỉ?”
Cô ngạc nhiên, định giải thích thì anh cắt lời:
“Cô ấy là bạn gái tôi.”
Không khí đông cứng. Ánh mắt Vân An thoáng dao động, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. “Thật hiếm khi anh chịu mở lòng.”
“Con người luôn thay đổi.” – anh đáp, giọng bình thản đến mức khiến cô không đoán được đang thật hay giả.
Cuộc họp bắt đầu ngay sau đó. Cô ngồi ghi chép, ánh mắt anh và Vân An thỉnh thoảng chạm nhau, một thứ gì đó lặng lẽ mà căng thẳng len vào không khí.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Vân An đứng dậy, khẽ chạm vai anh:
“Chiều nay em có buổi chụp hình, nếu anh rảnh, ghé qua nhé. Giống như xưa.”
Anh không đáp, chỉ gật nhẹ. Còn Nhược Hy – bàn tay cô đã siết chặt đến trắng bệch.
Buổi chiều, anh thật sự rời công ty. Không nói lý do, không ánh nhìn, chỉ một câu ngắn: “Cô về sớm đi.”
Cô đứng nhìn cánh cửa đóng lại, cảm giác lạnh lẽo lan ra khắp ngực. Cô biết rõ mình chỉ là người tạm thời, nhưng tim vẫn nhói.
Trên đường về, cô dừng lại trước tiệm cà phê nhỏ gần công ty. Mưa lất phất rơi, mùi cà phê rang quyện trong không khí khiến lòng cô dịu lại. Cô ngồi nơi góc cửa kính, nhìn dòng người qua lại, tự hỏi: Mình đang làm gì thế này?
Một giọng nói quen vang lên: “Cô Lâm?”
Cô ngẩng đầu – là Trần Hạo, phó giám đốc marketing của TDF, người từng giúp cô vài lần. Anh ngồi xuống đối diện, mỉm cười thân thiện.
“Trông cô có vẻ mệt. Lại bị giám đốc Tần bắt làm việc nhiều à?”
Cô cười gượng. “Không đâu ạ, chỉ hơi bận chút.”
“Cẩn thận đấy. Người như anh ta… không dễ gần. Có nhiều tin đồn lắm, nhưng tốt nhất đừng để mình dính sâu quá.”
Câu nói đó khiến cô khựng lại. “Anh nói… tin đồn gì?”
“Chuyện cũ thôi. Về hôn thê của anh ta. Có người nói cô ấy biến mất sau vụ tai nạn, có người nói Tần Dịch Phong chính là nguyên nhân. Nhưng không ai dám xác nhận.”
Tim cô đập mạnh. “Anh… nói thật chứ?”
Hạo thở dài. “Tôi cũng không biết. Chỉ là đôi khi, có những chuyện tốt nhất đừng đào sâu.”
Tối ấy, căn hộ im lặng. Cô nghe tiếng cửa mở, anh bước vào, áo sơ mi vương mùi nước hoa khác. Cô cố giữ bình tĩnh, nhẹ giọng:
“Anh đi chụp hình cùng cô Vân An à?”
Anh thoáng dừng lại. “Phải.”
“Cô ấy… là hôn thê của anh sao?”
Anh quay sang, ánh mắt lạnh như băng. “Ai nói?”
“Em nghe mọi người trong công ty bàn tán.”
Một thoáng im lặng. Rồi anh khẽ cười, nụ cười nhạt không vui:
“Con người thật giỏi suy diễn. Phải, cô ấy từng là người tôi định cưới. Nhưng quá khứ không đáng nhắc lại.”
“Nhưng anh từng nói cô ấy mất…”
“Vì trong lòng tôi, cô ấy đã chết.”
Câu nói ấy khiến cô sững sờ. Ánh mắt anh lặng như biển đêm, nhưng sâu bên trong là nỗi đau chưa từng biến mất.
Cô không nói gì thêm. Anh đi ngang qua, dừng lại bên cạnh cô, giọng thấp:
“Đừng tin những gì người khác nói về tôi. Chúng sẽ khiến cô sợ hãi.”
“Còn anh, có bao giờ nói thật chưa?” – cô buột miệng.
Anh dừng lại, ánh nhìn lóe lên một tia giận, rồi lại vụt tắt. “Khi đến lúc, cô sẽ biết.”
Rồi anh rời đi, để lại căn phòng lạnh như băng.
Cô ngồi xuống sofa, mắt cay xè. Cô nhận ra, giữa họ không còn chỉ là hợp đồng, mà đã thành một mê cung của cảm xúc thật – thứ dễ khiến người ta lạc mất chính mình.
Ngoài kia, mưa lại rơi. Lạnh, dai dẳng, và mặn như nước mắt.
Khuya. Cô bước ra ban công, gió thổi mạnh. Trong căn phòng phía đối diện, ánh đèn trong phòng anh vẫn sáng. Qua lớp kính, cô thấy anh đứng trước bàn làm việc, ánh mắt lạc lõng. Anh giơ tay vuốt qua khung ảnh trên bàn — cô kịp nhận ra đó là hình anh và Vân An.
Một cơn nhói xuyên qua ngực. Cô quay đi, nhưng nước mắt đã rơi.
Trong bóng đêm, hai con người ở hai căn phòng, cùng lặng lẽ mang theo những vết thương không tên.
Và đâu đó giữa khoảng cách ấy, một vết nứt nhỏ đã xuất hiện — mảnh khởi đầu mong manh của những điều họ chưa sẵn sàng đối mặt.