Sáng hôm sau, mặt trời Đà Nẵng vừa ló lên khỏi mặt biển thì đoàn xe của Tần Dịch Phong đã tiến vào khu nghỉ dưỡng tư nhân của tập đoàn. Bầu không khí mặn mà của gió biển tràn vào khoang xe, mang theo hơi thở dịu nhẹ, nhưng trái tim Lâm Nhược Hy lại đập dồn dập. Đây là lần đầu tiên cô tham dự một buổi tiệc sang trọng bên cạnh những người quyền lực đến vậy — lại còn với thân phận “bạn gái” của tổng giám đốc TDF.
Khi xe dừng, nhân viên cúi đầu chào. Anh bước xuống trước, mở cửa xe cho cô. Hành động nhỏ nhưng khiến những ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía họ. Dưới ánh nắng vàng, anh vẫn như một bức tượng hoàn hảo – áo sơ mi trắng, quần tây đen, tay đút túi, dáng cao và ánh nhìn sắc lạnh. Còn cô, trong chiếc váy lụa màu ngọc trai, bối rối bước xuống, bàn tay anh khẽ đỡ lấy khuỷu tay cô – một cái chạm nhẹ mà khiến trái tim cô run lên.
“Nhớ vai của cô,” – anh khẽ nói bên tai, hơi thở chạm vào làn da mỏng manh – “Đừng quên rằng chúng ta là một đôi.”
Cô gật đầu, cố giấu đi vẻ ngượng ngùng, rồi cùng anh tiến về phía khu sảnh tiệc. Không gian được trang trí theo phong cách châu Âu tinh tế, tiếng sóng hòa cùng bản nhạc jazz du dương. Những người đàn ông mặc vest, phụ nữ khoác váy dạ hội, rượu vang đỏ trong tay, nụ cười xã giao trên môi.
“Giám đốc Tần, đã lâu không gặp.” – Một người đàn ông trung niên, mái tóc muối tiêu, tiến tới bắt tay anh. – “Nghe nói TDF đang chuẩn bị ký hợp đồng hợp tác mới với tập đoàn Yamato, chúc mừng trước nhé.”
“Cảm ơn ngài Lưu,” – anh đáp, nụ cười nhẹ, vừa đủ lịch thiệp – “Tôi cũng mong lần này đôi bên cùng có lợi.”
Ánh mắt người đàn ông họ Lưu lướt sang Nhược Hy. “Vị tiểu thư xinh đẹp này là…?”
“Bạn gái tôi.” – Anh đáp gọn, không chút do dự.
Nhiều ánh mắt quanh đó khẽ chao động. Tin đồn tổng giám đốc Tần có người yêu chưa từng được xác nhận – giờ đây, câu nói ấy như một quả bom nhỏ nổ giữa buổi tiệc. Nhược Hy mỉm cười nhẹ, khẽ cúi đầu chào.
Suốt buổi, anh luôn giữ tay cô, thỉnh thoảng trao cho cô ánh nhìn dịu dàng đến mức khiến người ta tin rằng đó là thật. Nhưng chỉ cô biết, sau mỗi nụ cười kia là một bức tường thép, và sau mỗi ánh nhìn là một bí mật chưa được mở ra.
Sau tiệc, khi mọi người đã tản bớt, họ đi dọc bờ biển. Trời chuyển hoàng hôn, mặt trời đỏ ửng như chảy máu tan dần trên mặt nước. Sóng nhẹ vỗ vào cát, gió mang theo mùi muối biển và tiếng hải âu kêu xa.
Nhược Hy khẽ cởi đôi giày cao gót, để chân trần chạm vào cát ấm. Cảm giác ấy khiến cô bất giác mỉm cười.
“Tại sao cười?” – giọng anh vang lên phía sau.
“Em… chỉ thấy bình yên. Ở đây đẹp quá.”
Anh bước tới, nhìn về phía mặt biển xa. “Biển là nơi con người dễ quên mọi thứ nhất. Chắc vì thế tôi thích đến đây.”
“Anh cũng thích biển à?”
“Thích. Nhưng không phải vì nó đẹp. Mà vì nó biết giấu mọi thứ.”
Cô quay sang nhìn anh. “Giấu?”
Anh cúi xuống, nhặt một hòn sỏi, ném xa ra biển. “Mọi sai lầm, mọi mất mát, mọi bí mật. Biển nhận hết, chẳng bao giờ trả lại.”
Lời anh nói làm cô khẽ rùng mình. Cô nhìn gương mặt anh lúc ấy – ánh chiều vàng nhuộm lên hàng mi dài, đôi mắt đen sâu chứa một nỗi đau nào đó không thể gọi tên.
“Anh có bí mật gì sao?”
Anh không trả lời. Chỉ nhìn xa xăm, gió thổi tung mái tóc. Cô biết mình lỡ lời, vội nói lảng: “Thôi, coi như em chưa hỏi.”
Một lúc sau, anh mới cất giọng, chậm rãi: “Có những thứ, không hỏi sẽ tốt hơn. Không phải vì tôi không muốn nói… mà vì người nghe sẽ không chịu nổi.”
Cô im lặng. Trong lòng dấy lên một nỗi tò mò xen lẫn thương cảm. Người đàn ông trước mặt cô, dù lạnh lùng đến đâu, vẫn có lúc nhìn như đứa trẻ lạc giữa thế giới trưởng thành đầy toan tính.
Buổi tối, biệt thự ngập trong ánh đèn vàng. Anh đứng bên lan can, tay cầm ly rượu, ngắm nhìn biển đêm. Cô bước tới, mang theo một tách trà nóng.
“Anh uống nhiều rượu không tốt đâu.”
Anh nhận lấy ly trà, khẽ nhấp một ngụm. “Cảm ơn.”
“Anh hay thức khuya thế này à?”
“Thói quen. Khi đầu óc quá nhiều thứ, tôi không ngủ được.”
“Anh nghĩ gì mà phải lo đến thế?”
Anh cười nhẹ. “Cô thật sự muốn biết à?”
“Muốn.”
“Tôi nghĩ về quá khứ.”
Giọng anh trầm xuống, đôi mắt vẫn hướng về biển. “Ba năm trước, hôn thê của tôi mất trong một vụ tai nạn. Xe phát nổ ngay trước mặt tôi. Tôi không cứu được cô ấy.”
Cô sững sờ. Không ngờ đằng sau người đàn ông hoàn hảo ấy lại là một câu chuyện bi thương đến vậy.
“Em… xin lỗi.”
“Không cần.” Anh khẽ lắc đầu. “Tôi không nói để tìm sự thương hại. Chỉ là… đôi khi, quá khứ quay lại, khiến tôi quên mất mình còn sống.”
Cô nhìn anh, mắt khẽ ướt. “Có lẽ… anh nên cho mình cơ hội để bắt đầu lại.”
Anh quay sang, nhìn thẳng vào cô. “Cơ hội à? Cô nghĩ ai có thể khiến tôi bắt đầu lại?”
Ánh mắt ấy như một cơn bão – mạnh mẽ, sâu thẳm, cuốn lấy cô. Nhược Hy lùi một bước, tim đập nhanh, nhưng không dám né tránh.
“Có thể… là người khiến anh cảm thấy yên lòng, dù chỉ trong một khoảnh khắc.”
Anh khẽ cười. “Cô đang nói cô sao, Lâm Nhược Hy?”
Cô đỏ mặt, không trả lời. Anh tiến gần hơn, ánh sáng phản chiếu trong mắt anh như ngọn lửa nhỏ đang bùng lên giữa đêm.
Khoảng cách giữa họ chỉ còn một hơi thở. Anh cúi xuống, môi gần chạm trán cô. “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy. Tôi sẽ hiểu lầm mất.”
Rồi anh quay đi, để lại cô đứng ngơ ngác, trái tim đập loạn như trống trận.
Đêm ấy, cô nằm mãi không ngủ. Tiếng sóng ngoài cửa sổ như lời thì thầm không dứt. Hình ảnh anh, nụ cười buồn, giọng nói trầm khàn, tất cả luẩn quẩn trong tâm trí cô. Cô biết, mình đang vượt qua giới hạn của một “hợp đồng”.
Ba tháng – tưởng dài, hóa ra lại ngắn đến đáng sợ.
Sáng hôm sau, trong buổi gặp gỡ với cổ đông, anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, phong độ. Cô ngồi bên, phụ giúp kiểm tra tài liệu, thi thoảng ánh mắt họ chạm nhau. Mỗi lần như thế, tim cô lại lỡ nhịp.
Khi buổi họp kết thúc, một vị khách người Nhật – ngài Yamato – cười thân thiện: “Ngài Tần, bạn gái anh thật duyên dáng. Cô ấy khiến hình ảnh của anh bớt lạnh lùng hơn nhiều.”
Tần Dịch Phong khẽ nhìn sang cô, khóe môi cong lên. “Cảm ơn, tôi cũng nghĩ vậy.”
Câu nói đơn giản ấy khiến cô vừa vui, vừa hoang mang. Không biết đó là lời diễn theo vai, hay là cảm xúc thật.
Chiều, anh bảo cô ra bờ biển cùng anh ký một số giấy tờ. Gió thổi tung tóc cô, những tờ giấy rung nhẹ trong tay anh. Khi cô cẩn thận giữ lại từng tờ, anh nhìn cô, giọng thấp thoáng ý cười.
“Cô cẩn thận quá.”
“Thói quen thôi ạ. Em sợ làm sai.”
“Không sao. Sai thì sửa. Chỉ cần đừng giấu.”
Câu nói đơn giản ấy lại khiến cô chững lại. “Anh nói như thể từng bị ai đó giấu điều gì vậy.”
Anh im. Rồi chậm rãi đáp: “Đúng. Và cái giá phải trả là mất đi người duy nhất tôi muốn giữ.”
Không khí trầm xuống. Cô nhìn anh, thấy ánh mắt anh hướng ra biển, nơi hoàng hôn đang dần buông. Gió mang theo mùi muối mằn mặn và vị đắng của ký ức.
“Em tin,” – cô khẽ nói – “Nếu người đó còn sống, cô ấy cũng không muốn anh mang mãi gánh nặng ấy.”
Anh khẽ cười, ánh nhìn dịu lại. “Cô thật sự nghĩ vậy?”
“Vâng.”
“Thế thì có lẽ… cô là người đầu tiên nói điều đó với tôi.”
Khoảnh khắc ấy, anh không còn là vị tổng giám đốc cao ngạo. Chỉ là một người đàn ông cô đơn, đang học cách đối diện với vết thương lòng.
Đêm hôm đó, họ cùng đứng ngắm pháo hoa từ xa – khu resort bên cạnh đang tổ chức lễ cưới. Ánh sáng rực rỡ soi lên bầu trời, phản chiếu trong đôi mắt họ.
“Đẹp quá,” – cô khẽ nói.
“Ừ. Nhưng pháo hoa tàn nhanh lắm.”
“Dù chỉ trong vài giây, nó vẫn khiến người ta nhớ mãi.”
Anh nhìn cô, ánh mắt không còn xa xăm nữa. “Cô thật lạ, Lâm Nhược Hy. Cô khiến tôi nghĩ… có lẽ mình vẫn còn cảm xúc.”
Tim cô đập mạnh. “Anh vốn dĩ chưa bao giờ mất nó đâu.”
Anh không đáp, chỉ khẽ chạm ly rượu vào ly cô. “Cho sự giả dối đẹp đẽ này.”
“Và cho những người đang học cách tin lại vào trái tim.” – cô khẽ nói, môi nở nụ cười nhẹ.
Ly rượu chạm nhau, phát ra tiếng lanh canh trong đêm biển. Ánh mắt họ hòa vào nhau, trong khoảnh khắc không ai biết đâu là thật, đâu là diễn.
Chỉ biết rằng, trong tiếng sóng vỗ, trái tim cô đã bắt đầu lạc nhịp thật sự…