Thành phố về đêm, ánh đèn vàng hắt lên những khung cửa kính mờ sương. Tiếng mưa rơi nhẹ như lời thở dài của phố. Minh Tâm ngồi trong quán bar yên tĩnh, nơi chỉ có tiếng nhạc jazz du dương và mùi rượu vang sóng sánh dưới ánh đèn. Cô nâng ly lên, lặng nhìn thứ chất lỏng đỏ sẫm phản chiếu đôi mắt mình — ánh mắt đã từng trong veo, nay phủ đầy những vết nứt mảnh như tơ nhện.
Ba năm trước, cô là biên tập viên tài năng của một tạp chí lớn. Giờ đây, cô chỉ còn lại những bản thảo dang dở, những đêm dài không ngủ và nỗi sợ hãi mơ hồ khi nghĩ đến hai chữ “tình yêu”. Người đàn ông từng hứa bảo vệ cô đã rời đi trong lặng lẽ, để lại phía sau một trái tim tan vỡ và niềm tin vỡ vụn.
Đêm nay, cô chỉ muốn say. Không phải say rượu, mà say để quên. Nhưng khi ánh mắt ấy xuất hiện, tất cả mọi lý trí trong cô đều như tan chảy.
Anh bước vào quán, dáng cao, vai rộng, khí chất lạnh lùng như thể mang theo cả bóng đêm bên ngoài vào cùng. Ánh sáng hắt lên gương mặt anh, khắc nét từng đường xương rắn rỏi. Mỗi bước đi của anh như có nhịp điệu riêng — chậm, chắc, và đầy sức hút. Cô không biết vì sao mình không thể rời mắt. Có lẽ bởi anh là hình ảnh của thứ cô sợ nhất: người đàn ông khiến mọi quy tắc sụp đổ.
“Ly của cô sắp cạn rồi.”
Giọng anh trầm, khàn, như tiếng rượu vang rót vào ly pha lê. Minh Tâm hơi giật mình, ngẩng lên nhìn. Cô chỉ khẽ cười, cố giấu đi ánh nhìn bối rối.
“Anh quan tâm làm gì? Tôi đâu quen anh.”
“Vì ánh mắt cô nói rằng, nếu uống thêm một ly nữa, cô sẽ không nhớ nổi tên mình.”
Câu nói khiến cô khựng lại. Ánh nhìn anh bình thản, nhưng có gì đó sâu thẳm, như thể đã nhìn thấu trái tim cô. Một lúc lâu, cô chỉ đáp khẽ:
“Vậy anh định ngăn tôi sao?”
“Không. Tôi chỉ muốn rót cho cô ly tiếp theo.”
Anh ra hiệu với bartender, rồi ngồi xuống bên cạnh, mùi hương nước hoa nhè nhẹ pha với mùi da thuộc và gỗ sồi tràn ngập không gian giữa họ. Minh Tâm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng cô vẫn cố giữ giọng bình thản.
“Anh thường rót rượu cho người lạ à?”
“Chỉ khi người đó trông như đang lạc lối.”
Câu nói tưởng như vu vơ, nhưng khiến hơi thở cô khựng lại. Anh không nhìn thẳng vào cô, chỉ xoay ly rượu trong tay, ánh sáng khúc xạ thành sắc đỏ như ngọn lửa. Cô chợt nhận ra, có điều gì đó trong anh gợi về một quá khứ mơ hồ, một cảm giác quen thuộc mà cô không thể gọi tên.
Họ nói chuyện đến khuya. Những câu hỏi ngắn, những câu trả lời lửng, nhưng mỗi ánh nhìn, mỗi cử động đều chứa đựng một tầng ý khác. Không ai nhắc đến tên mình, như thể cả hai đều ngầm hiểu — họ đang chơi một trò chơi không lời, nơi người thua sẽ là kẻ đầu tiên mở lòng.
Khi quán đóng cửa, anh đứng dậy, nói bằng giọng điềm tĩnh:
“Tôi sẽ đưa cô về.”
“Tôi có thể tự đi.”
“Trời mưa.”
“Càng hay. Tôi muốn ướt.”
Anh nhìn cô, khóe môi nhếch nhẹ, không nói gì thêm. Cuối cùng, cô cũng bước theo anh ra ngoài — như thể đó là điều không thể tránh khỏi.
Cơn mưa đêm trút xuống ồn ào. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, tóc cô ướt sũng, áo dính sát vào làn da mỏng manh. Anh đưa áo khoác cho cô, nhưng cô không nhận.
“Cô bướng thật.”
“Anh vừa quen tôi đã dám nói thế à?”
“Vì cô làm tôi nhớ đến một người.”
Câu nói khiến không khí đột ngột chùng xuống. Anh đứng rất gần, gần đến mức hơi thở ấm của anh phả lên cổ cô. Minh Tâm ngẩng lên, ánh mắt giao nhau — trong khoảnh khắc đó, thế giới như tan biến, chỉ còn lại hơi thở và nhịp tim.
Không ai chủ động, nhưng cũng không ai né tránh.
Khoảng cách giữa họ ngắn lại, cho đến khi bờ môi anh chạm nhẹ lên trán cô, một cái chạm dịu dàng đến lạ. Minh Tâm khẽ nhắm mắt, cảm giác ấm áp lan dọc sống lưng.
“Cô lạnh rồi.”
“Không. Tôi chỉ... quên mất cách thở.”
Anh cười, một nụ cười rất khẽ. Không có lời nào tiếp theo, chỉ là bàn tay anh vươn ra, nắm lấy tay cô, dẫn về chiếc xe đang đỗ bên đường.
Trên xe, không khí im lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng mưa gõ lên kính. Anh lái xe qua những con phố vắng, ánh đèn đường lướt qua gương mặt cô, để lại những mảng sáng tối như vẽ nên một bức tranh u buồn.
“Cô ở đâu?”
“Anh định đưa tôi thật sao?”
“Nếu không, tôi sẽ không tha cho mình nổi.”
Câu nói ấy khiến cô mím môi. Trong giọng anh có điều gì đó quá chân thật, quá đỗi lạ lùng. Xe dừng lại trước căn hộ của cô. Cô cởi dây an toàn, toan mở cửa, nhưng anh giữ tay lại.
“Minh Tâm.”
Cô khựng lại. “Sao anh biết tên tôi?”
“Cô quên mất tôi thật sao?”
Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại. Gương mặt anh hiện rõ dưới ánh đèn mưa — và ký ức cũ ùa về. Năm năm trước, trong một hội thảo văn học, có một người đàn ông đã đứng lên bên cạnh cô, đọc một đoạn thơ cô viết, nói rằng: “Người viết ra những dòng này, chắc hẳn là kẻ biết yêu đến tận cùng.”
Người đó chính là anh — Khánh Dương.
“Anh...”
“Phải. Là tôi.”
Một cơn choáng nhẹ chạy qua người cô. Bao năm, cô tưởng đã quên. Nhưng giờ đây, mọi ký ức ùa về cùng mùi mưa và ánh mắt ấy. Anh vẫn thế, chỉ có điều ánh nhìn đã khác — sâu hơn, u tối hơn, và có chút gì như khao khát bị kìm nén quá lâu.
“Cô thay đổi nhiều.”
“Còn anh... vẫn thích kiểm soát người khác.”
“Chỉ khi người đó khiến tôi mất kiểm soát.”
Không biết ai là người tiến đến trước. Không có lời nào, chỉ có sự im lặng ngập tràn giữa hai hơi thở. Mưa rơi rào rạt ngoài kia, trong khi bên trong xe, hơi ấm dâng lên từng chút, mờ đi qua lớp kính phủ sương.
Anh không hôn cô như kẻ đói khát, mà như người đã chờ đợi quá lâu. Môi chạm môi, nhẹ nhàng, chậm rãi, đủ để tim cô tan chảy. Cô không phản kháng, không trốn tránh, chỉ biết nhắm mắt để cảm nhận hơi ấm lan tỏa — thứ hơi ấm mà cô từng nghĩ mình đã đánh mất mãi mãi.
Khi rời ra, anh khẽ nói:
“Tôi không muốn cô lại biến mất.”
“Và tôi không muốn anh xuất hiện thêm lần nào nữa.”
“Muộn rồi.”
Ánh mắt họ khóa chặt, giữa hơi thở gấp gáp và nhịp tim loạn nhịp. Không có gì được nói thêm, nhưng cả hai đều biết — một ngọn lửa đã bùng lên, không thể dập tắt.
Đêm đó, khi cánh cửa căn hộ khép lại, Minh Tâm tựa lưng vào tường, tim đập như trống dồn. Bên ngoài, tiếng động cơ xa dần, để lại cô một mình với mùi hương còn vương trên áo khoác anh. Cô nhắm mắt, cố trấn tĩnh, nhưng vô ích. Bên trong cô, có thứ gì đó đang thức dậy — một ngọn lửa vừa ngọt ngào, vừa đáng sợ.