Sau chuyến công tác, Hạ Vy đã trở về nhà với một tâm trạng rối bời. Cô không còn là cô gái nhút nhát, rụt rè ngày nào. Cô đã học được cách sống trong sự giam cầm của Lãnh Phong, và cô đã học được cách yêu thương anh.
Một ngày, Hạ Vy đang làm việc thì Lãnh Phong gọi cô vào văn phòng. “Cô phải đi cùng tôi đến một bữa tiệc xã giao.” – Lãnh Phong nói, giọng nói lạnh lùng. Hạ Vy không nói gì, cô chỉ gật đầu. Cô đã không còn sợ hãi. Cô đã học được cách đối diện với Lãnh Phong.
Họ đã đi đến bữa tiệc, và họ đã gặp lại Diễm Hương. Diễm Hương đã nhìn Hạ Vy với ánh mắt đầy sự khinh bỉ. “Cô vẫn ở bên Lãnh Phong sao? Cô không sợ anh ta vứt bỏ cô sao?” – Diễm Hương nói, giọng nói đầy sự độc ác. Hạ Vy không nói gì. Cô chỉ nhìn thẳng vào Diễm Hương.
“Tôi biết cô là ai. Cô là người yêu cũ của Lãnh Phong. Nhưng anh ấy đã không yêu cô. Anh ấy yêu tôi.” – Hạ Vy nói, giọng nói đầy sự tự tin. Diễm Hương rất sốc. Cô không thể tin rằng Hạ Vy lại có thể nói những lời đó. Diễm Hương đã rời đi.
Lãnh Phong đã đi đến, và anh đã ôm Hạ Vy. “Cô đã làm rất tốt, Kim. Anh biết rằng anh có thể tin tưởng em.” – Lãnh Phong nói, giọng nói trầm ấm nhưng lại đầy sự lạnh lùng. Hạ Vy cảm thấy một sự ấm áp trong lòng. Cô biết rằng, cô đã tìm được một người đàn ông yêu thương cô thật lòng.
Đêm đó, Lãnh Phong đã giam cầm Hạ Vy trong căn penthouse của mình. Anh đã hôn cô, và anh đã hôn lên cơ thể cô. Hạ Vy đã cố gắng chống cự, nhưng cô không thể. Lãnh Phong đã hôn cô một cách nồng nhiệt, và anh đã làm cho cô cảm thấy một sự rung động kỳ lạ.
Hạ Vy đã khóc. Cô đã cảm thấy một sự nhục nhã và đau đớn. Cô không muốn điều này. Nhưng cô lại không thể làm gì được.
Sáng hôm sau, Hạ Vy tỉnh dậy trong vòng tay của Lãnh Phong. Cô cảm thấy một sự nhục nhã và đau đớn. Cô muốn rời khỏi căn phòng này, muốn rời khỏi người đàn ông này. Nhưng cô lại không thể. Cô biết rằng, nếu cô không làm theo, mẹ cô sẽ gặp nguy hiểm. Cô đã chấp nhận số phận của mình. Cô đã trở thành một "sủng vật" của Lãnh Phong.