Sáng hôm sau, Hạ Vy đến công ty với một tâm trạng vừa lo lắng vừa hồi hộp. Cô cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng lại như lửa đốt. Cô bước vào văn phòng tổng giám đốc, và cô đã thấy Lãnh Phong đang ngồi ở bàn làm việc. Anh mặc một bộ vest đen sang trọng, tóc vuốt ngược gọn gàng. Gương mặt anh lạnh lùng và không biểu cảm. Hạ Vy cảm thấy một sự áp bức vô hình lan tỏa khắp căn phòng, khiến cô khó thở. “Hôm nay cô bắt đầu làm việc.” – Lãnh Phong nói, giọng nói trầm ấm nhưng lại lạnh lùng. “Vâng, thưa giám đốc.” – Hạ Vy trả lời, giọng nói nhỏ nhẹ, run rẩy.
Hạ Vy bắt đầu công việc. Cô phải sắp xếp lịch trình cho Lãnh Phong, trả lời điện thoại, soạn thảo văn bản. Công việc không khó, nhưng lại đòi hỏi sự chính xác và nhanh chóng. Lãnh Phong là một người cầu toàn, và anh không bao giờ chấp nhận bất kỳ sai sót nào. Hạ Vy đã cố gắng hết sức mình, nhưng cô vẫn cảm thấy áp lực. Cô nhận ra rằng, công việc này không hề đơn giản như cô nghĩ.
Buổi trưa, Hạ Vy đang ngồi ăn trưa trong phòng làm việc, một chiếc bánh mì kẹp đơn giản. Lãnh Phong đi đến, và anh đã nhìn cô. “Cô ăn cái gì vậy?” – anh hỏi, giọng nói đầy sự lạnh lùng. Hạ Vy giật mình. “Tôi… tôi ăn bánh mì.” – cô lắp bắp. Lãnh Phong không nói gì, anh chỉ đi ra ngoài. Vài phút sau, một người phục vụ đã mang đến cho Hạ Vy một bữa trưa thịnh soạn. Hạ Vy rất ngạc nhiên. Cô không biết tại sao Lãnh Phong lại làm điều đó. Cô cảm thấy một sự bối rối, nhưng cũng đầy sự ấm áp.
Buổi chiều, một sự cố đã xảy ra. Trong một buổi họp quan trọng với đối tác nước ngoài, máy tính của Lãnh Phong bỗng nhiên bị hỏng. Các tài liệu quan trọng không thể hiển thị, khiến anh rơi vào thế bị động. Lãnh Phong nhíu mày, vẻ mặt khó chịu. Những người có mặt trong cuộc họp đều lo lắng, sợ hãi. Họ biết rằng Lãnh Phong không bao giờ chấp nhận bất kỳ sai sót nào.
Hạ Vy, với vai trò thư ký, đã nhanh chóng nhận ra vấn đề. Cô đã bình tĩnh đi đến, và cô đã nói: “Thưa giám đốc, tôi có thể xử lý được.” Lãnh Phong nhìn Hạ Vy, ánh mắt đầy sự nghi ngờ. Nhưng anh lại không có lựa chọn nào khác. Anh gật đầu. Hạ Vy đã dùng trí thông minh và sự bình tĩnh của mình để giải quyết sự cố. Cô đã nhanh chóng sửa chữa máy tính, và cô đã làm cho các tài liệu hiển thị một cách bình thường. Mọi người trong cuộc họp đều ngạc nhiên, và họ đã nhìn Hạ Vy với ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ.
Lãnh Phong nhìn Hạ Vy, và anh cảm thấy một sự rung động kỳ lạ. Cô gái này không chỉ thông minh và điềm tĩnh, mà còn rất xinh đẹp. Vẻ ngoài giản dị của cô đã che giấu đi một vẻ đẹp tiềm ẩn, một vẻ đẹp trong sáng và tinh khiết. Anh nhận ra rằng, cô gái này không phải là một món đồ trang sức, mà là một viên ngọc quý. Anh muốn có được cô, không chỉ trên phương diện công việc, mà còn cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Cuộc họp kết thúc một cách thành công. Lãnh Phong đã đi đến, và anh đã nhìn Hạ Vy. “Cô đã làm rất tốt.” – anh nói, giọng nói trầm ấm nhưng lại lạnh lùng. Hạ Vy cảm thấy một sự ấm áp trong lòng. Cô đã được sếp lớn khen ngợi. Cô cảm thấy tự hào về bản thân. Đêm đó, Hạ Vy đã gọi điện cho mẹ. Cô đã kể cho mẹ nghe về công việc mới, và cô đã kể cho mẹ nghe về những gì đã xảy ra trong ngày. Mẹ cô rất hạnh phúc, và bà đã nói: “Con gái của mẹ giỏi quá. Mẹ tự hào về con.” Hạ Vy cảm thấy hạnh phúc. Cô biết rằng, cô đã chọn đúng con đường. Cô sẽ cố gắng làm tốt công việc của mình, và cô sẽ không bao giờ để Lãnh Phong làm tổn thương mình.