dưới bàn tay anh tổng

Chương 3: Khơi Mào Sự Chiếm Hữu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau sự cố trong cuộc họp, Lãnh Phong bắt đầu dành sự quan tâm đặc biệt cho Hạ Vy. Anh không còn coi cô là một thư ký bình thường nữa, mà là một "món đồ chơi" mới lạ, một thử thách mà anh muốn chinh phục. Tuy nhiên, anh không thể hiện điều đó một cách lộ liễu. Anh bắt đầu tạo ra những tình huống để Hạ Vy phải ở gần anh nhiều hơn.

Một buổi chiều, Hạ Vy đang chuẩn bị về nhà thì Lãnh Phong gọi cô vào văn phòng. “Cô phải ở lại làm thêm. Tôi cần cô hoàn thành bản báo cáo này.” – Lãnh Phong nói, giọng nói lạnh lùng. Hạ Vy nhìn đồng hồ, đã là 7 giờ tối. Cô cảm thấy mệt mỏi, nhưng cô không thể từ chối. Cô biết rằng Lãnh Phong là một người có quyền lực, và cô không thể làm gì được. Hạ Vy đã ở lại, và cô đã làm việc suốt đêm. Lãnh Phong cũng vậy, anh cũng ở lại. Anh không làm gì, chỉ ngồi ở bàn làm việc, nhìn Hạ Vy làm việc. Anh cảm thấy một sự thích thú khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc và chăm chỉ của cô.

Hạ Vy cảm thấy một sự áp lực. Cô biết rằng Lãnh Phong đang cố ý làm khó cô. Nhưng cô không thể làm gì được. Cô chỉ có thể cố gắng làm tốt công việc của mình, và cô sẽ không bao giờ để Lãnh Phong làm tổn thương mình.

Một ngày khác, Lãnh Phong yêu cầu Hạ Vy phải đi cùng anh đến một bữa tiệc xã giao. “Cô là thư ký của tôi, cô phải đi cùng tôi.” – Lãnh Phong nói, giọng nói lạnh lùng. Hạ Vy cảm thấy sợ hãi. Cô chưa bao giờ đi đến những nơi như vậy. Cô biết rằng những nơi đó rất nguy hiểm, và cô không muốn đi. “Thưa giám đốc, tôi… tôi không có quần áo phù hợp.” – cô lắp bắp. Lãnh Phong không nói gì, anh chỉ đi ra ngoài. Vài phút sau, một người phục vụ đã mang đến cho Hạ Vy một chiếc váy dạ hội lộng lẫy. Hạ Vy rất ngạc nhiên. Cô không thể tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.

Hạ Vy đã phải mặc chiếc váy đó, và cô đã đi đến bữa tiệc cùng Lãnh Phong. Cô cảm thấy lạc lõng và cô đơn. Cô không thuộc về thế giới này. Lãnh Phong đã đi đến, và anh đã nắm tay cô. “Cô là của tôi. Không ai được phép chạm vào cô.” – Lãnh Phong nói, giọng nói trầm ấm nhưng lại đầy sự chiếm hữu. Hạ Vy cảm thấy một sự sợ hãi. Cô biết rằng Lãnh Phong đang coi cô là một món đồ trang sức, một món đồ chơi. Cô không muốn điều đó.

Đêm đó, sau khi trở về, Hạ Vy đã khóc. Cô cảm thấy tủi thân và cô đơn. Cô nhớ những ngày tháng sống một cuộc sống bình yên, không có những áp lực, không có những sự sợ hãi. Cô muốn từ bỏ công việc này, nhưng cô lại không thể. Cô biết rằng cô cần tiền để lo cho mẹ.

Trong khi đó, Lãnh Phong đang ngồi trong căn penthouse của mình, ly rượu vang sóng sánh trong tay. Anh nghĩ về Hạ Vy. Anh cảm thấy một sự thích thú khi nhìn thấy sự phản kháng của cô. Anh biết rằng cô không muốn ở bên anh, nhưng anh lại muốn cô phải ở bên anh. Anh muốn cô phải thuộc về anh, không chỉ trên phương diện công việc, mà còn cả về thể xác lẫn tâm hồn. Anh sẽ chinh phục cô bằng mọi cách, bằng quyền lực, bằng tiền bạc, và bằng cả sự chiếm hữu. Anh sẽ biến cô thành "sủng vật" của mình, một món đồ trang sức độc quyền, chỉ thuộc về một mình anh. Anh muốn nhìn thấy sự phản kháng trong ánh mắt của cô, và anh muốn nhìn thấy cô khuất phục dưới bàn tay của anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.