Sau sự việc bị giam cầm, Hạ Vy cảm thấy mình đã mất đi tất cả. Cô không còn là chính mình nữa. Cô đã trở thành một con rối trong tay Lãnh Phong, một con rối phải tuân theo mọi yêu cầu của anh. Cô phải đi cùng anh đến những bữa tiệc xã giao, phải cười nói với những người mà cô không hề quen biết, và phải đóng vai là người yêu của anh. Hạ Vy cảm thấy một sự nhục nhã và đau đớn. Cô không muốn điều này, nhưng cô lại không thể làm gì được. Cô biết rằng, nếu cô không làm theo, mẹ cô sẽ gặp nguy hiểm.
Một ngày, Hạ Vy đã gặp lại một người bạn cũ, một người bạn đã từng yêu cô. Tên anh ta là Minh. Minh là một người đàn ông tốt, hiền lành và yêu thương Hạ Vy thật lòng. Anh đã nhìn thấy Hạ Vy, và anh đã rất vui. “Hạ Vy, đã lâu không gặp.” – Minh nói, giọng nói đầy sự ấm áp. Hạ Vy cảm thấy một sự bối rối. Cô không muốn gặp Minh, vì cô biết rằng cô đã không còn xứng đáng với anh. “Chào Minh.” – Hạ Vy nói, giọng nói nhỏ nhẹ.
Minh đã nhìn thấy sự thay đổi của Hạ Vy. Cô không còn là cô gái giản dị ngày nào. Cô mặc những bộ đồ sang trọng, trang điểm lộng lẫy. “Hạ Vy, em có chuyện gì vậy? Em đã thay đổi rất nhiều.” – Minh hỏi, giọng nói đầy sự lo lắng. Hạ Vy không nói gì. Cô biết rằng cô không thể nói cho Minh nghe về những gì đã xảy ra. Cô chỉ có thể im lặng.
Đột nhiên, Lãnh Phong xuất hiện. Anh đã đi đến gần, và anh đã nắm lấy tay Hạ Vy. “Cô là của tôi. Không ai được phép chạm vào cô.” – Lãnh Phong nói, giọng nói lạnh lùng. Minh rất ngạc nhiên. Anh không thể tin vào những gì mình vừa nhìn thấy. “Anh là ai? Tại sao anh lại làm như vậy?” – Minh hỏi, giọng nói đầy sự tức giận.
Lãnh Phong mỉm cười lạnh lùng: “Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy. Cậu là ai?” Minh đã rất sốc. Anh không thể tin rằng Hạ Vy đã có người yêu. Anh đã rời đi, và anh đã không nói gì. Hạ Vy đã rất đau khổ. Cô đã làm tổn thương người mà cô yêu. Cô đã bán đứng tình yêu của mình.
Đêm đó, Hạ Vy đã khóc. Cô đã cảm thấy một sự nhục nhã và đau đớn. Cô đã làm tổn thương người mà cô yêu. Cô đã bán đứng tình yêu của mình. Lãnh Phong đã đi đến, và anh đã nhìn cô. “Cô không cần phải buồn. Cô là của tôi. Cô phải tuân theo mọi yêu cầu của tôi.” – Lãnh Phong nói, giọng nói đầy sự chiếm hữu. Hạ Vy không nói gì. Cô chỉ có thể khóc. Cô đã mất đi tất cả.