Buổi sáng sau đêm giam cầm, Hạ Vy tỉnh dậy trong vòng tay của Lãnh Phong. Cô cảm thấy một sự nhục nhã và đau đớn. Cô đã khóc. Cô muốn rời khỏi căn phòng này, muốn rời khỏi người đàn ông này. Nhưng cô lại không thể. Cô biết rằng cô cần tiền để lo cho mẹ. Cô biết rằng cô không thể từ bỏ công việc này.
Lãnh Phong tỉnh dậy, và anh đã nhìn Hạ Vy. Anh đã hôn lên trán cô, và anh đã nói: “Từ bây giờ, cô là của tôi. Cô phải tuân theo mọi yêu cầu của tôi. Nếu cô không làm theo, tôi sẽ làm hại mẹ cô.” Hạ Vy đã rất sợ hãi. Cô không thể tin rằng Lãnh Phong lại là một người tàn nhẫn như vậy. Cô đã phải đồng ý. Cô đã phải chấp nhận số phận của mình.
Lãnh Phong đã đưa Hạ Vy đến một căn hộ sang trọng. Anh nói: “Cô sẽ sống ở đây. Tôi sẽ cho cô một cuộc sống tốt hơn. Nhưng cô phải tuân theo mọi yêu cầu của tôi. Nếu cô không làm theo, tôi sẽ làm hại mẹ cô.” Hạ Vy đã rất sợ hãi. Cô không thể làm gì được. Cô chỉ có thể đồng ý. Cô đã chấp nhận số phận của mình.
Cuộc sống của Hạ Vy đã trở thành một cơn ác mộng. Cô phải sống trong căn hộ sang trọng, nhưng cô lại không có tự do. Cô phải tuân theo mọi yêu cầu của Lãnh Phong, từ công việc cho đến cuộc sống riêng tư. Anh kiểm soát mọi thứ của cô, từ việc cô đi đâu, gặp ai, cho đến việc cô ăn gì, mặc gì.
Một ngày, Hạ Vy đã cố gắng trốn thoát. Cô đã đi đến nhà của mẹ, và cô đã nói cho mẹ nghe về những gì đã xảy ra. Mẹ cô rất sợ hãi, và bà đã nói: “Con phải rời khỏi đây. Con phải rời khỏi người đàn ông đó.”
Nhưng Lãnh Phong đã tìm ra. Anh đã đến nhà của Hạ Vy, và anh đã đe dọa mẹ cô. “Nếu cô không quay lại, tôi sẽ làm hại mẹ cô.” – Lãnh Phong nói, giọng nói đầy sự lạnh lùng. Hạ Vy đã rất sợ hãi. Cô không thể để mẹ mình gặp nguy hiểm. Cô đã phải quay lại, và cô đã phải chấp nhận số phận của mình.
Hạ Vy đã trở thành một "sủng vật" của Lãnh Phong. Cô đã bị anh chiếm hữu, không chỉ trên phương diện công việc, mà còn cả về thể xác lẫn tâm hồn. Cô đã bị anh giam cầm trong căn hộ sang trọng của mình, và cô đã phải tuân theo mọi yêu cầu của anh. Lãnh Phong đã biến cô thành một món đồ chơi độc quyền, một món đồ chơi chỉ thuộc về một mình anh.
Hạ Vy đã khóc. Cô đã cảm thấy một sự nhục nhã và đau đớn. Cô không muốn điều này. Cô không muốn bị một người đàn ông chiếm hữu. Cô không muốn trở thành một món đồ chơi. Nhưng cô lại không thể làm gì được. Cô đã chấp nhận số phận của mình.
Đêm đó, Lãnh Phong đã đến căn hộ của Hạ Vy. Anh đã nhìn cô, và anh đã nói: “Cô đã cố gắng trốn thoát. Cô đã không tuân theo lời tôi. Cô phải trả giá.” Hạ Vy đã rất sợ hãi. Cô đã cố gắng chống cự, nhưng cô không thể. Lãnh Phong đã cưỡng hôn cô, và anh đã hôn lên cơ thể cô. Hạ Vy đã cảm thấy một sự run rẩy, một sự sợ hãi. Nhưng cô lại không thể làm gì được.