dưới bàn tay anh tổng

Chương 8: Cuộc Chiến Bí Mật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau sự tức giận của Lãnh Phong, Hạ Vy đã phải sống trong sự sợ hãi. Cô không dám làm bất cứ điều gì mà anh không cho phép. Cô phải tuân theo mọi yêu cầu của anh, từ công việc cho đến cuộc sống riêng tư. Cô phải đi cùng anh đến những bữa tiệc xã giao, phải cười nói với những người mà cô không hề quen biết, và phải đóng vai là người yêu của anh. Hạ Vy cảm thấy một sự nhục nhã và đau đớn. Cô không muốn điều này, nhưng cô lại không thể làm gì được. Cô biết rằng, nếu cô không làm theo, mẹ cô sẽ gặp nguy hiểm.

Một ngày, Hạ Vy đang làm việc thì một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ đến gặp cô. Tên cô ta là Diễm Hương, là người yêu cũ của Lãnh Phong. Diễm Hương đã nhìn Hạ Vy với ánh mắt đầy sự khinh bỉ. “Cô là ai? Tại sao cô lại ở đây?” – Diễm Hương nói, giọng nói đầy sự lạnh lùng. Hạ Vy cảm thấy một sự sợ hãi. Cô không muốn đối đầu với người phụ nữ này. “Tôi là thư ký của giám đốc.” – cô lắp bắp.

Diễm Hương cười khẩy: “Thư ký? Cô nghĩ cô là ai? Cô chỉ là một món đồ chơi. Lãnh Phong chỉ chơi với cô thôi. Cô đừng mơ mộng.” Hạ Vy không nói gì. Cô biết rằng Diễm Hương đang nói đúng. Cô chỉ là một món đồ chơi, một món đồ chơi mà Lãnh Phong sẽ vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Diễm Hương đã đi đến, và cô đã tát Hạ Vy. “Cô hãy rời khỏi Lãnh Phong. Cô không xứng đáng với anh ấy.” – Diễm Hương nói, giọng nói đầy sự tức giận. Hạ Vy đã rất sợ hãi. Cô đã cố gắng chống cự, nhưng cô không thể. Diễm Hương đã đánh cô, và cô đã bị thương.

Lãnh Phong đã xuất hiện. Anh đã nhìn thấy Hạ Vy bị thương, và anh đã rất tức giận. “Cô làm gì vậy?” – Lãnh Phong nói, giọng nói đầy sự tức giận. Diễm Hương giật mình. Cô không ngờ rằng Lãnh Phong lại ở đó. “Anh… anh hãy nghe em nói.” – Diễm Hương nói.

Lãnh Phong không nói gì, anh chỉ đi đến, và anh đã tát Diễm Hương. “Cô không được phép chạm vào cô ấy. Cô là của tôi.” – Lãnh Phong nói, giọng nói đầy sự lạnh lùng. Diễm Hương rất sợ hãi. Cô đã không ngờ rằng Lãnh Phong lại là một người tàn nhẫn như vậy. Diễm Hương đã rời đi.

Lãnh Phong đã đi đến, và anh đã ôm Hạ Vy. “Cô không sao chứ? Cô có bị thương ở đâu không?” – Lãnh Phong nói, giọng nói trầm ấm nhưng lại đầy sự lạnh lùng. Hạ Vy cảm thấy một sự ấm áp trong lòng. Cô biết rằng Lãnh Phong đã bảo vệ cô. Nhưng cô lại không thể tin tưởng anh. Cô biết rằng, anh chỉ làm điều đó vì cô là "sủng vật" của anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.