Minh và Lan ngồi đối diện nhau trong phòng khách nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu lên những bức ảnh cũ trên tường. Không khí trong phòng yên lặng, chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc, như một lời nhắc nhở về thời gian đã trôi qua. Họ đã sống bên nhau suốt hai mươi năm, nhưng giờ đây, không còn gì để nói.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Lan hỏi, giọng cô không còn đượm buồn như trước, mà là sự bình thản kỳ lạ, như thể đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ lâu.
Minh nhìn vào mắt cô, không biết phải trả lời như thế nào. Anh không còn muốn tranh cãi hay cố gắng níu kéo gì nữa. Những đêm dài không ngủ, những cuộc nói chuyện không đi đến đâu, giờ đây đều là một phần của quá khứ.
"Anh không biết nữa," Minh thở dài, giọng anh khản đặc. "Có lẽ đây là lúc chúng ta cần phải tìm một lối đi riêng."
Cả hai im lặng, không ai nói gì thêm. Những tháng ngày cũ đầy ắp kỷ niệm giờ đây chẳng còn sức mạnh để giữ họ lại bên nhau. Mỗi người đều có những nỗi niềm riêng, những khúc mắc không thể giải quyết, và những yêu thương đã phai nhạt theo thời gian.
Lan đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Đêm đã buông xuống, và ánh sáng từ những ngọn đèn đường in lên mặt đất lạnh lẽo. Cô cảm thấy một nỗi cô đơn lạ lùng, nhưng đồng thời, cũng là sự giải thoát.
"Anh nghĩ mình có thể sống mà không có nhau sao?" Câu hỏi của Lan vang lên trong không gian tĩnh mịch.
Minh bước lại gần, đôi mắt anh nhìn xa xăm ra ngoài, như thể đang tìm kiếm một câu trả lời trong bóng tối ngoài kia. "Có lẽ chúng ta sẽ tìm thấy cách sống riêng, dù thế nào đi nữa."
Lan quay lại nhìn anh, ánh mắt đầy quyết đoán. "Vậy thì... chúng ta chia tay thôi, Minh."
Cả hai im lặng nhìn nhau, như thể đã nghe thấy quyết định của mình vang lên trong không khí. Không phải là sự giận dữ, không phải là sự oán hận. Chỉ là sự chấp nhận, một sự kết thúc mà cả hai đều không mong muốn nhưng cũng không thể tránh khỏi.
Minh gật đầu, cuối cùng cũng nhận ra rằng, dù cố gắng đến đâu, đôi khi, yêu thương cũng không đủ để níu kéo một mối quan hệ đã rạn nứt.