dưới bóng cây cũ

Chương 2: Những Cuộc Đổi Thay


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lan bước ra khỏi căn nhà mà cô đã cùng Minh xây dựng suốt hai mươi năm, mang theo những kỷ niệm ngọt ngào cũng như đau thương. Đêm đã khuya, nhưng ánh đèn đường vẫn chiếu sáng những con phố vắng vẻ, như một thế giới lạ lẫm mà cô phải đối mặt từ giờ phút này. Cô không biết mình phải đi đâu, chỉ biết rằng, một cuộc sống mới đang chờ đón mình.

Minh đã chuyển ra ngoài từ một tuần trước, sau khi cuộc nói chuyện quyết định cuối cùng giữa hai người diễn ra. Anh chọn sống một mình trong một căn hộ nhỏ gần công ty, nơi anh có thể dễ dàng làm việc mà không phải chịu đựng những cảm xúc dày vò trong những căn phòng trống rỗng. Nhưng dù ở đâu, anh vẫn không thể dứt ra khỏi cảm giác mất mát.

Trong căn nhà giờ chỉ còn lại Lan và những bức ảnh cũ, những món đồ cũ kỹ mà họ từng cùng nhau chọn lựa. Mỗi góc nhỏ trong ngôi nhà đều in đậm dấu ấn của một thời đã qua, một thời mà giờ đây không còn nữa.

Lan ngồi xuống chiếc ghế cũ trong phòng khách, đôi mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Mọi thứ xung quanh cô đều trở nên xa lạ, giống như chính cô cũng không nhận ra mình nữa. Cô đã từng là người phụ nữ hạnh phúc, chăm sóc gia đình, và làm mọi thứ để giữ gìn mối quan hệ này. Nhưng bây giờ, cô cảm thấy như một người phụ nữ khác, người đã phải bước qua tất cả những ảo tưởng của mình để tìm lại bản thân.

Ngày hôm sau, cô quyết định quay lại làm việc, tìm lại những điều mình yêu thích, những điều khiến cô cảm thấy mình có giá trị. Công ty nơi cô làm việc là một trong những nơi mà cô luôn coi là mái nhà thứ hai. Những người đồng nghiệp luôn thân thiện và quan tâm, họ là những người hiểu cô nhất trong giai đoạn này.

“Lan, chị ổn chứ?” Tiếng hỏi han của Hạnh, đồng nghiệp của cô, kéo Lan về thực tại. Hạnh là một cô gái trẻ, luôn lạc quan và dễ mến. Cô ấy hiểu rằng Lan đang trải qua một thời gian khó khăn, nhưng vẫn luôn có cách an ủi nhẹ nhàng.

Lan khẽ gật đầu, cố gắng tỏ ra ổn. “Chị ổn mà, chỉ là vẫn còn chút mệt mỏi thôi.”

Hạnh nở nụ cười động viên. “Chị là người mạnh mẽ, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi.”

Câu nói đó khiến Lan cảm thấy ấm lòng, nhưng cũng đồng thời làm cô nhận ra một điều quan trọng: không ai có thể thay thế những gì đã mất, nhưng chỉ có bản thân mới có thể quyết định mình sẽ đi về đâu.

Khi buổi chiều đến, Lan ngồi một mình ở quán cà phê quen thuộc mà cô và Minh từng đến. Không khí xung quanh dường như rất bình yên, nhưng trong lòng cô lại là một cơn sóng dữ dội. Cô nhớ những cuộc trò chuyện đơn giản, những lần cùng Minh chia sẻ những mẩu chuyện không đầu không cuối. Cô nhớ cảm giác được yêu thương và chăm sóc. Nhưng giờ đây, những điều đó chỉ còn là quá khứ, là những mảnh vỡ không thể ghép lại.

“Chắc chắn sẽ ổn thôi, Lan,” cô tự nhủ, dù trong lòng vẫn còn hoang mang.

Đúng lúc đó, một tin nhắn đến. Là từ Minh.

"Anh xin lỗi. Chỉ muốn hỏi em có ổn không?"

Lan nhìn vào màn hình điện thoại, những lời trong tin nhắn giống như một lời mời gọi quay lại, nhưng cô biết, cả hai đã đi qua quá nhiều để quay lại như trước. Cô nhẹ nhàng nhấn nút xóa, quyết định không trả lời. Không phải vì cô không quan tâm, mà vì cô hiểu rằng, có những mối quan hệ, dù cố gắng đến đâu, cũng không thể hồi sinh.

Cô đặt điện thoại xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ quán cà phê. Những tia nắng cuối ngày chiếu xuống mặt đất, làm sáng lên những góc phố cũ. Cô biết, một cuộc sống mới đang chờ đón mình, và cô sẽ học cách bước đi một mình, dù con đường phía trước có thể đầy thử thách.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.