Lan bắt đầu làm quen với cuộc sống một mình, không có Minh bên cạnh để chia sẻ mỗi buổi sáng hay tối muộn. Cô nhận ra rằng, không phải lúc nào cũng dễ dàng để bắt đầu lại, nhưng ít nhất, cô đã bước được qua những bước đầu tiên.
Sáng hôm đó, khi ánh sáng đầu ngày xuyên qua khe cửa sổ, Lan thức dậy sớm hơn thường lệ. Cô muốn thay đổi thói quen, muốn mỗi ngày bắt đầu với sự tươi mới, không còn lặp lại những bóng hình của quá khứ. Cô quyết định tham gia một lớp yoga vào buổi sáng để lấy lại cân bằng cho cơ thể và tinh thần. Đó là một bước đi nhỏ nhưng vô cùng quan trọng trong hành trình hồi phục.
Cô đi đến một phòng tập gần nhà. Không khí trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng và hơi thở của những người xung quanh. Lan bắt đầu cảm nhận được sự thư giãn, sự tĩnh lặng trong lòng. Những động tác yoga nhẹ nhàng không chỉ giúp cô giải tỏa căng thẳng mà còn khiến cô cảm nhận rõ hơn về sự hiện diện của chính mình.
Sau buổi tập, Lan cảm thấy như một lớp bụi bẩn đã được gột rửa khỏi tâm hồn. Cô mỉm cười nhẹ khi nhìn vào gương. Dù chưa hoàn hảo, nhưng cô nhận ra, mình có thể làm chủ được cuộc sống này. Cô không còn thấy sợ hãi khi nhìn vào gương và thấy một người phụ nữ lạ lẫm, không còn phải ẩn mình trong một hình ảnh mà cô đã tự tạo ra suốt bao nhiêu năm.
Ngày hôm đó, Lan nhận được một cuộc gọi bất ngờ từ mẹ của Minh.
“Lan à, con có thể đến thăm mẹ một chút không? Mẹ muốn gặp con,” giọng bà nhẹ nhàng, đầy lo lắng.
Lan im lặng một lúc, không biết phải đáp lại thế nào. Mối quan hệ giữa cô và gia đình Minh vốn đã phức tạp từ trước, giờ đây lại càng trở nên nhạy cảm hơn sau cuộc ly hôn. Nhưng cô không thể từ chối mẹ của Minh, người đã luôn đối xử tốt với cô.
“Vâng, con sẽ đến,” Lan trả lời rồi tắt máy.
Khi đến nhà Minh, Lan cảm thấy một sự ngượng ngùng lạ lẫm. Cô không biết phải bắt đầu từ đâu, không biết phải đối mặt với mẹ của Minh thế nào khi mọi thứ đều đã thay đổi. Nhưng bà mẹ của Minh vẫn đón cô bằng nụ cười hiền hòa, như thể không có gì xảy ra giữa hai người.
“Con ngồi đi, Lan. Mẹ đã chuẩn bị trà cho con rồi.” Bà chỉ vào chiếc ghế đối diện mình.
Lan ngồi xuống, nhìn mẹ Minh với đôi mắt đầy cảm xúc. Bà là người mà cô vẫn kính trọng, nhưng giờ đây, giữa họ không còn sự gần gũi như trước.
“Mẹ vẫn khỏe chứ?” Lan hỏi, cố gắng giữ không khí nhẹ nhàng.
“Cảm ơn con, mẹ vẫn khỏe. Mẹ biết con đang rất khó khăn, nhưng con có biết không, Minh cũng vậy. Cả hai đều phải tìm cách sống lại, tìm lại chính mình,” bà mẹ của Minh nói, giọng bà nhẹ nhàng nhưng đầy thấu hiểu.
Lan nghe mà lòng nhói lên. Cô biết Minh cũng đang trải qua những ngày tháng đau khổ, nhưng những nỗi đau của anh không còn là của cô nữa. Cô đã quyết định cho mình một cơ hội để làm lại từ đầu.
“Mẹ, con cảm ơn mẹ vì đã luôn ở bên con. Nhưng con nghĩ mình cần thời gian để làm quen với cuộc sống mới,” Lan trả lời, giọng cô dịu dàng nhưng kiên quyết.
Bà mẹ Minh nhìn cô một lúc rồi gật đầu. “Mẹ hiểu. Mẹ chỉ mong con hạnh phúc, và Minh cũng vậy.”
Lan đứng dậy, cảm ơn bà rồi rời đi. Cảm giác của cô khi rời khỏi nhà Minh không còn là sự xót xa như trước. Cô cảm nhận rõ ràng rằng, dù cuộc sống có thay đổi thế nào, mình vẫn có thể tiếp tục đi về phía trước.
Khi về đến nhà, Lan quyết định sẽ đi du lịch một chuyến ngắn. Cô muốn làm mới bản thân, muốn thoát khỏi những gò bó và nỗi lo âu mà mình đã sống với trong suốt thời gian qua. Mỗi bước đi nhỏ lại đưa cô đến gần hơn với một Lan mới, một Lan mà cô không còn nhận ra trong gương, nhưng lại đang dần trở thành người mà cô muốn trở thành.
Dù cuộc sống có thử thách, nhưng Lan biết rằng, mỗi ngày trôi qua, cô lại càng mạnh mẽ hơn. Và điều đó, chính là bước đầu tiên của một hành trình dài phía trước.