dưới bóng đêm khát vọng

Chương 1: Dưới Ánh Đèn Thành Phố


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái tôn cũ kỹ của căn phòng trọ nhỏ. Ngoài kia, phố xá vẫn sáng rực ánh đèn, dòng người hối hả đi lại dưới những tán ô loang lổ. Thành phố về đêm luôn khoác lên mình vẻ hào nhoáng, nhưng với An Nhiên – cô gái vừa tròn hai mươi ba – tất cả chỉ như một tấm màn lấp lánh che giấu sự trống trải không lời.

Căn phòng trọ chật hẹp chỉ vừa đủ kê một chiếc giường nhỏ, cái bàn gỗ sứt sẹo và vài cuốn sách lộn xộn. An Nhiên ngồi bên cửa sổ, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài, nơi ánh đèn vàng hắt xuống vỉa hè ướt mưa. Bàn tay cô siết chặt chiếc cốc cà phê đã nguội lạnh từ lâu. Đêm nào cũng vậy, sau khi tan ca ở quán cà phê, cô lại trở về đây, một mình trong không gian chỉ có tiếng mưa và tiếng tim mình.

Cuộc sống của An Nhiên vốn chẳng có gì đặc biệt. Cha mẹ ly hôn từ khi cô còn học phổ thông, mỗi người theo đuổi hạnh phúc riêng, để mặc cô tự xoay sở. Những năm tháng ấy đã rèn cho cô sự cứng cỏi, nhưng cũng để lại trong lòng một khoảng trống khó lấp đầy. Cô làm đủ thứ công việc lặt vặt để trang trải, từ phục vụ bàn, bán hàng online, đến làm thêm giờ ở quán cà phê. Thế nhưng, dù cố gắng đến đâu, An Nhiên vẫn luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa cuộc đời rộng lớn này.

Đêm nay, quán cà phê nơi cô làm việc có một vị khách lạ. Người đàn ông mặc áo sơ mi đen, cà vạt lỏng thõng, ngồi ở góc sâu nhất. Ánh sáng vàng hắt xuống gương mặt anh ta, một vẻ điềm tĩnh nhưng cũng khó gần. Từ khi bước vào, anh ta chỉ gọi một ly rượu mạnh – thứ mà quán ít khi bán ra. An Nhiên không thể không chú ý đến ánh mắt của người đó, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu người khác, nhưng đôi khi lại ánh lên chút gì đó mỏi mệt.

Cô mang ly rượu ra, đặt trước mặt anh ta. “Anh dùng từ từ nhé.” – Giọng An Nhiên nhỏ nhẹ, lịch sự như mọi ngày. Người đàn ông khẽ ngẩng lên, ánh mắt chạm vào mắt cô trong thoáng chốc. Cảm giác ấy khiến cô bất giác rùng mình, như thể toàn thân vừa bị một dòng điện chạy qua.

“Cảm ơn.” – Anh ta đáp gọn, giọng trầm và khàn, vang lên giữa không gian yên tĩnh.

Cả buổi tối, người đàn ông ấy chẳng nói thêm gì, chỉ ngồi đó, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu. Khi quán gần đóng cửa, anh ta đứng dậy, để lại tiền trên bàn – nhiều hơn gấp ba lần giá trị hóa đơn. Trước khi bước ra cửa, anh ta quay lại nhìn cô lần nữa, ánh mắt phảng phất một điều gì đó không thể gọi tên.

Khoảnh khắc ấy khiến An Nhiên trằn trọc mãi không ngủ được. Cô không hiểu tại sao một ánh mắt xa lạ lại có thể khiến tim mình loạn nhịp đến thế. Cô tự cười chính mình, trách bản thân ngốc nghếch. Người đàn ông ấy chắc chắn thuộc về một thế giới khác – một thế giới mà cô chưa từng bước vào.

Đêm hôm sau, mưa vẫn rơi. Quán lại đón vị khách ấy. Vẫn chiếc sơ mi đen, vẫn góc bàn khuất ánh sáng, và vẫn là rượu mạnh. Nhưng lần này, khi An Nhiên đặt ly rượu xuống, người đàn ông cất giọng:

“Em tên gì?”

Câu hỏi đơn giản nhưng khiến cô thoáng sững sờ. Cô không quen tiết lộ chuyện riêng với khách, nhưng đôi mắt ấy buộc cô phải trả lời.

“An Nhiên.”

Người đàn ông mỉm cười nhẹ, nụ cười như lướt qua trong chốc lát nhưng lại khắc sâu vào tâm trí cô. Anh ta không hỏi thêm gì nữa. Chỉ là, từ khoảnh khắc ấy, sự im lặng giữa họ không còn xa lạ mà trở nên kỳ lạ thân quen.

Khi ra về, anh ta lại để lại tiền gấp ba lần. An Nhiên nhìn tờ tiền mà lòng bối rối. Cô không cần sự bố thí, nhưng cô cũng không thể phủ nhận, sự xuất hiện của người đàn ông ấy đã làm xáo trộn nhịp sống vốn dĩ tẻ nhạt của mình.

Một tuần sau, An Nhiên quen với việc mỗi tối đều thấy anh ta ngồi ở góc ấy. Cô bắt đầu chờ đợi điều đó, dù không dám thừa nhận. Đôi khi, họ trao đổi vài câu ngắn ngủi – về thời tiết, về ly rượu, về những bài nhạc phát trong quán. Nhưng phần lớn thời gian, họ chỉ im lặng, để ánh mắt nói thay lời.

Có lần, khi quán thưa khách, An Nhiên dọn bàn gần đó, nghe anh ta khẽ thở dài:

“Cuộc sống này đôi khi thật mệt mỏi. Người ta cứ phải đeo lên mình đủ loại mặt nạ, cho đến khi quên mất gương mặt thật sự của mình.”

An Nhiên ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh ta đang nhìn thẳng vào mình. Cô không biết phải đáp lại thế nào, chỉ thấy nơi lồng ngực dâng lên một sự đồng cảm lạ thường.

“Có lẽ ai cũng vậy…” – Cô khẽ nói, giọng nhỏ như gió thoảng.

Anh ta cười, nụ cười pha lẫn cay đắng. “Có lẽ.”

Đêm đó, khi thành phố đã ngủ say, An Nhiên vẫn không tài nào chợp mắt. Hình ảnh người đàn ông ấy, nụ cười ấy, ánh mắt ấy cứ ám ảnh cô. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô cảm thấy có một ai đó thực sự chạm vào nỗi cô đơn trong tim mình.

Một buổi tối khác, trời bất ngờ mất điện. Cả quán chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh nến leo lét. Trong khung cảnh mờ ảo ấy, An Nhiên lúng túng bước đi, vô tình vấp phải bàn ghế. Một bàn tay mạnh mẽ kịp giữ lấy cô.

Tim An Nhiên đập dồn dập khi nhận ra đó là bàn tay của anh ta. Khoảng cách giữa họ gần đến mức cô có thể nghe rõ nhịp thở của anh, cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, thế giới dường như chỉ còn hai người.

“Cẩn thận.” – Giọng anh khẽ vang lên bên tai, trầm ấm mà đầy sức hút.

An Nhiên vội vàng lùi lại, mặt nóng bừng. Cô lắp bắp: “Cảm ơn…”

Anh ta không nói thêm gì, chỉ buông tay, để lại trong lòng cô một dư vị khó tả – vừa ngọt ngào, vừa nguy hiểm.

Đêm dần về khuya, mưa ngớt. An Nhiên ngồi bên cửa sổ phòng trọ, lòng rối bời. Từ bao giờ cô lại mong chờ một người xa lạ đến thế? Từ bao giờ ánh mắt anh ta trở thành điều duy nhất khiến cô thao thức?

Cô biết, bước chân vào mối quan hệ này có thể sẽ là sai lầm. Nhưng trái tim cô, như con thiêu thân, đã bắt đầu lao về phía ánh lửa rực rỡ kia, bất chấp tất cả.

Và An Nhiên không hề hay biết, chính từ giây phút ấy, cuộc đời cô sẽ bước sang một chương hoàn toàn khác – chương của những đêm cháy bỏng, của những khát vọng không thể kìm nén.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×