An Nhiên vẫn nhớ như in đêm hôm đó – cái đêm mất điện khiến cả quán chìm trong bóng tối, cái khoảnh khắc mà bàn tay anh siết lấy cô trong im lặng. Dù chỉ kéo dài vài giây, nhưng sự tiếp xúc ấy như một ngọn lửa bén vào tim, đốt cháy mọi hàng rào lý trí cô dựng lên bấy lâu nay.
Từ hôm ấy, An Nhiên không còn coi anh ta là một vị khách xa lạ. Mỗi khi thấy anh bước vào quán, lòng cô lại chộn rộn, ánh mắt vô thức tìm kiếm dáng người ấy. Cô không biết phải gọi tên thứ cảm xúc này là gì – chỉ biết rằng, nó nguy hiểm như men rượu mạnh, vừa say vừa đau, vừa muốn chạm gần vừa sợ hãi.
Đêm nay, anh lại đến. Vẫn chiếc sơ mi đen, nhưng cà vạt đã cởi bỏ, hai cúc áo trên cùng hé mở, để lộ phần ngực rắn rỏi. Trông anh có vẻ mệt mỏi hơn mọi khi, đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia u ám khó tả.
“Vẫn là rượu mạnh chứ ạ?” – An Nhiên hỏi, giọng run run chẳng hiểu vì sao.
Anh ta nhìn cô, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhạt. “Ừ. Nhưng lần này… ngồi uống cùng tôi được không?”
Tim An Nhiên như hẫng một nhịp. Lời đề nghị quá bất ngờ khiến cô khựng lại. Ở quán, nhân viên không được phép uống với khách. Nhưng đôi mắt anh ta nhìn cô – không ép buộc, nhưng lại có sức hút mãnh liệt, như thể chỉ cần gật đầu, cô sẽ bước sang một thế giới khác.
Sau vài giây ngập ngừng, An Nhiên gật nhẹ. “Chỉ một chút thôi.”
Họ ngồi đối diện nhau ở chiếc bàn quen thuộc. Ánh đèn vàng hắt xuống, soi rõ từng đường nét trên gương mặt anh. Anh rót rượu, đẩy ly sang cho cô.
“Anh tên gì?” – Cuối cùng, An Nhiên cũng hỏi.
Người đàn ông khẽ lắc ly, mắt dán vào dòng chất lỏng sóng sánh. “Minh.”
Cái tên ngắn gọn nhưng lại vang trong đầu cô như một tiếng chuông. Từ nay, anh không còn là một vị khách vô danh nữa, mà đã có tên gọi, đã in dấu trong trí nhớ cô.
Họ cụng ly. Rượu mạnh chạm vào đầu lưỡi, bỏng rát và đắng ngắt. An Nhiên nhăn mặt, nhưng Minh bật cười khẽ. Nụ cười ấy, lần đầu tiên trọn vẹn, không còn lạnh lẽo.
“Chưa quen thì sẽ khó uống. Nhưng một khi đã quen, em sẽ không thoát được.” – Anh nói, ánh mắt như có ẩn ý.
An Nhiên chột dạ, không biết anh đang nói về rượu, hay về chính con người anh.
Cuộc trò chuyện bắt đầu bằng những câu xã giao, rồi dần trở nên thân mật hơn. Minh không kể nhiều về bản thân, chỉ thoáng nói rằng anh làm trong ngành kinh doanh, công việc bận rộn và đầy áp lực. Nhưng qua cách nói chuyện, cách chọn từ ngữ, An Nhiên cảm nhận rõ anh không phải kiểu đàn ông bình thường. Ở anh có sự từng trải, bản lĩnh, và cả bóng tối.
“Em làm ở đây lâu chưa?” – Minh hỏi, ngón tay gõ nhịp trên thành ly.
“Hơn một năm. Em làm thêm để trang trải.” – Cô đáp, giọng thoáng buồn.
“Vậy còn ước mơ?” – Anh ngẩng lên, ánh mắt sắc bén.
An Nhiên sững lại. Ước mơ ư? Từ lâu rồi cô không dám nghĩ đến. Cuộc sống cuốn cô vào vòng xoáy cơm áo gạo tiền, đến mức ước mơ trở thành thứ xa xỉ.
“Em… cũng không biết nữa.” – Cô thì thầm.
Minh nhìn cô rất lâu, rồi bật cười khẽ, nụ cười pha chút chua chát. “Khi người ta mất đi ước mơ, nghĩa là họ đã đánh mất một nửa linh hồn.”
Câu nói ấy khiến An Nhiên bần thần. Trong thoáng chốc, cô cảm thấy như anh đọc được tận đáy lòng mình.
Rượu khiến không khí trở nên nồng hơn. Gò má An Nhiên ửng hồng, ánh mắt long lanh hơn bình thường. Minh cũng uống nhiều, nhưng gương mặt anh vẫn tỉnh táo, chỉ có giọng trầm thấp trở nên khàn hơn, gợi cảm hơn.
Khi quán đã vãn khách, Minh đứng dậy. “Đi dạo không?”
An Nhiên thoáng do dự. Nhưng rồi cô vẫn gật đầu.
Ngoài kia, mưa đã ngớt, chỉ còn những vệt nước long lanh trên mặt đường. Họ sánh bước dưới ánh đèn đường vàng vọt, không nói gì, nhưng khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp.
“Em sợ tôi không?” – Minh bất ngờ hỏi.
Câu hỏi khiến cô giật mình. “Sao lại phải sợ?”
Minh khẽ cười, đôi mắt u tối ánh lên tia bí hiểm. “Vì tôi không phải người tốt.”
Tim An Nhiên đập mạnh. Cô muốn hỏi thêm, nhưng lời nói nghẹn lại nơi cổ. Cảm giác về anh – vừa nguy hiểm vừa lôi cuốn – khiến cô vừa muốn lùi xa vừa muốn tiến gần.
Họ dừng chân trước một khách sạn sang trọng nằm ven đường. An Nhiên thoáng ngỡ ngàng, ngẩng nhìn anh. Minh không giải thích gì, chỉ cúi xuống thì thầm bên tai:
“Đôi khi, muốn quên đi mệt mỏi, người ta phải tìm nơi trú ẩn. Em có muốn thử không?”
Hơi thở anh phả vào tai khiến da cô rùng mình. Toàn thân An Nhiên nóng ran, lý trí hét lên rằng đây là điều cấm kỵ, nhưng trái tim lại đập dồn dập, thôi thúc cô lao về phía trước.
Cô không trả lời, chỉ đứng im. Minh khẽ cười, như đã đọc được sự giằng xé trong cô. Anh không kéo cô đi, chỉ bước chậm rãi, rồi quay lại, chìa bàn tay ra.
Khoảnh khắc ấy, An Nhiên thấy mình như đứng trước ngã rẽ của số phận. Nếu nắm lấy bàn tay kia, cô sẽ bước vào một thế giới chưa từng biết, có thể là ngọt ngào, có thể là vực thẳm. Nhưng nếu không, có lẽ cả đời cô sẽ chẳng bao giờ biết đến cảm giác này.
Và rồi, như một con thiêu thân lao vào ánh lửa, An Nhiên đặt tay mình vào tay anh.
Căn phòng khách sạn sang trọng, ánh đèn vàng dịu hắt xuống, mùi hương gỗ thoang thoảng. An Nhiên đứng bối rối, hai bàn tay đan vào nhau, tim đập hỗn loạn. Minh đóng cửa lại, bước đến gần, ánh mắt không rời khỏi cô.
“Em có thể đi, nếu muốn.” – Anh nói, giọng trầm khàn.
An Nhiên ngẩng lên. Trong mắt anh không phải sự ép buộc, mà là một thứ gì đó sâu hơn – khao khát, nhưng cũng kiềm chế.
“Em không đi.” – Cô đáp, gần như thì thầm.
Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ biến mất. Minh vòng tay ôm lấy cô, hơi thở nóng bỏng bao trùm, mùi rượu hòa với mùi hương cơ thể. An Nhiên run lên, nhưng không đẩy ra.
Nụ hôn đến bất ngờ, mãnh liệt như ngọn lửa bùng cháy. Cô choáng váng, đôi chân mềm nhũn, toàn thân như tan chảy trong vòng tay anh. Lý trí hoàn toàn bị bỏ lại phía sau, chỉ còn bản năng và nhịp tim dồn dập.
Đêm ấy, dưới ánh đèn vàng ấm, An Nhiên lần đầu nếm trải sự hòa quyện vừa ngọt ngào vừa nguy hiểm. Và cô biết, từ đây, cuộc đời mình sẽ không bao giờ còn bình lặng nữa.
Rạng sáng hôm sau, khi thành phố vẫn chìm trong sương mờ, An Nhiên tỉnh dậy. Căn phòng khách sạn yên tĩnh, Minh nằm cạnh cô, gương mặt điềm tĩnh trong giấc ngủ. Cô ngắm nhìn anh, vừa thấy bình yên, vừa thấy sợ hãi.
Cô đã bước vào một vòng xoáy, và cảm giác ấy… không còn đường quay lại.