Mưa rơi lặng lẽ trên con phố nhỏ, từng hạt nước li ti nhảy múa trên mái hiên như những viên pha lê bạc. Linh đứng dưới bóng cây, ôm chặt cuốn sổ vẽ, mắt dõi theo những vệt mưa trôi trên kính cửa sổ quán cà phê đối diện. Hơi lạnh thấm vào áo khoác mỏng, nhưng cô không cảm thấy khó chịu. Ngược lại, cảm giác tĩnh lặng này khiến cô thấy bình yên đến lạ thường.
Cô là Linh, 23 tuổi, một cô gái sống trong thế giới của những bức tranh và ước mơ thầm lặng. Cuộc sống của cô đều đều, bình lặng: một công việc bán thời gian tại quán sách, những ngày vẽ tranh trong căn phòng nhỏ, và thỉnh thoảng đi dạo dưới mưa để tìm cảm hứng.
Tiếng mưa hòa với mùi cà phê thoang thoảng từ quán bên cạnh, tạo nên một giai điệu nhẹ nhàng như nhịp thở của thành phố. Linh khẽ mỉm cười, cảm giác như mọi thứ chậm lại để cô có thể cảm nhận từng giọt mưa, từng cơn gió, từng khoảnh khắc tĩnh lặng mà bình yên.
Bỗng, tiếng bước chân vội vã vang lên. Một chiếc ô mở ra chắn mưa ngay trước mặt cô. Linh giật mình, ngẩng lên nhìn, và bất giác tim đập nhanh hơn. Một chàng trai đứng đó, cao ráo, dáng vẻ tự tin, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa một chút bối rối khó hiểu.
“Xin lỗi… làm ướt cô mất rồi,” giọng trầm thấp nhưng lịch sự vang lên trong không gian yên tĩnh.
Linh mỉm cười, lắc đầu: “Không sao… trời mưa mà.” Giọng cô khẽ run, không rõ vì lạnh hay vì tim đập nhanh.
Anh cười, lần đầu tiên nụ cười ấy khiến không khí xung quanh cô ấm áp hẳn lên. “Cô đứng đây lâu chưa?”
“À… không lâu lắm,” cô đáp, ánh mắt vô tình chạm vào đôi mắt sâu thẳm của anh. Có điều gì đó quen thuộc, nhưng cũng hoàn toàn xa lạ, khiến Linh không thể rời mắt.
Một khoảnh khắc im lặng kéo dài, chỉ còn tiếng mưa rơi đều đều. Dường như cả thế giới ngoài kia tạm lùi lại, chỉ còn hai con người dưới mái hiên nhỏ, nơi lần gặp gỡ định mệnh vô tình ấy bắt đầu.
Anh chần chừ giây lát, rồi nói: “Cô có muốn vào quán cà phê tránh mưa không? Tôi mời một tách cà phê.”
Linh hơi do dự, rồi gật đầu. Cô bước theo anh vào quán, nơi mùi cà phê nồng nàn tràn vào mũi, khiến cô cảm thấy ấm áp hơn. Anh mở cửa cho cô, cử chỉ lịch sự nhưng không quá khách sáo, khiến cô nhận ra anh là người quen thuộc với thế giới của những chi tiết tinh tế.
Quán cà phê nhỏ, ấm cúng, với những ánh đèn vàng dịu nhẹ, những chiếc bàn gỗ cũ kỹ nhưng sạch sẽ, tạo nên không gian yên tĩnh giữa con phố ồn ào. Nhạc nhẹ du dương vang lên từ chiếc loa cũ trong góc quán, khiến Linh càng cảm thấy bình yên hơn. Cô chọn một góc bàn sát cửa sổ, nơi có thể nhìn ra phố và mưa rơi.
Anh ngồi đối diện, đặt tay lên bàn, thoáng ngập ngừng, rồi hỏi: “Cô vẽ gì vậy?”
“À… chỉ là vài ý tưởng thôi,” cô trả lời, cố che đi sự bối rối.
Anh gật đầu, ánh mắt quan tâm: “Ý tưởng cho một bức tranh hay một câu chuyện?”
Linh cười, nhún vai: “Cả hai, có lẽ vậy.”
Một khoảng lặng nữa trôi qua. Mưa bên ngoài rơi đều đều, nhưng trong quán, không gian dường như ngưng đọng. Linh cảm thấy một điều kỳ lạ: cô chưa từng gặp ai khiến cô vừa tò mò, vừa có cảm giác an toàn như vậy.
Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh nhưng ẩn chứa sự quan tâm tinh tế: “Tên cô là gì?”
“Linh… Còn anh?”
“An,” giọng anh nhẹ nhàng, nhưng đầy sức nặng.
Tên gọi ấy vang lên trong không gian tĩnh lặng, như một nhịp điệu mới vừa xuất hiện trong cuộc đời cô. Linh mỉm cười, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng – như thể số phận vừa chạm vào cô qua khoảnh khắc mưa rơi.
Linh nhớ lại những ngày tháng một mình trong căn phòng nhỏ, ngồi bên khung cửa sổ nhìn mưa rơi, vẽ những bức tranh về những câu chuyện tình yêu mà cô chưa từng trải qua. Cô tự hỏi: liệu tình yêu có thực sự xuất hiện như trong những câu chuyện cô vẽ? Và giờ đây, đứng trước An, tim cô không khỏi rung động, một cảm giác vừa lạ lẫm vừa thân thuộc, như thể cô đang sống trong một bức tranh mà chính mình là nhân vật chính.
Cô cảm nhận rõ rệt nhịp tim mình đập nhanh hơn. Mỗi khi An nhìn cô, cô cảm thấy một luồng điện nhẹ chạy qua người, khiến cô vừa bối rối vừa tò mò. Linh tự nhủ: “Chỉ là lần gặp đầu tiên thôi mà… sao lại cảm thấy như thế này?”
An cũng không giấu được sự tò mò. Anh quan sát cô chăm chú, dường như muốn hiểu cô nhiều hơn. Anh nhận ra sự dịu dàng, nhạy cảm, và cả những nỗi cô đơn ẩn sâu trong ánh mắt Linh. Một cảm giác muốn bảo vệ, muốn gần gũi, nhưng vẫn tôn trọng hiện diện yên lặng của cô trỗi dậy trong lòng anh.
“Cô thích mưa à?” An hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Linh gật đầu: “Ừ… tôi thích mưa. Nó khiến mọi thứ chậm lại, có cảm giác như mình được sống thật với chính mình.”
An mỉm cười: “Tôi cũng vậy. Mưa khiến mọi lo toan dường như nhỏ bé hơn.”
Linh nhìn ra ngoài, nơi dòng người hối hả đi dưới mưa, và thấy trái tim mình lạ lùng bình yên khi nghe anh nói. Cô không biết tại sao, nhưng trong khoảnh khắc này, mọi thứ dường như hoàn toàn đúng – đúng thời điểm, đúng nơi chốn, và đúng người.
“Anh… thường hay đến đây sao?” Linh hỏi, giọng khẽ run vì ngại.
“Thỉnh thoảng… Tôi thích nơi này, yên tĩnh, và có thể quan sát mọi người,” An trả lời, ánh mắt không rời cô. “Còn cô, thường hay ngồi một mình à?”
Linh cười khẽ: “Ừ… tôi vẽ và nghĩ về những thứ của riêng mình. Không phải lúc nào cũng cần ai đó bên cạnh.”
“Nhưng hôm nay, cô đã có tôi cùng,” An nói, giọng trầm ấm.
Linh khẽ đỏ mặt, quay sang nhìn ra cửa sổ, nơi mưa vẫn rơi. Tim cô loạn nhịp, nhưng trong lòng lại tràn đầy một cảm giác ngọt ngào khó tả. Cô tự hỏi, liệu khoảnh khắc này có phải là định mệnh, hay chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Tiếng chuông cửa vang lên khi một khách khác bước vào, hòa cùng nhạc nhẹ và tiếng mưa ngoài phố. Mùi cà phê rang xay nồng nàn lan tỏa khắp quán. Nhân viên quán nhẹ nhàng mang đồ uống tới, và Linh đặt tay lên ly cà phê ấm nóng, cảm nhận sự ấm áp len lỏi qua từng ngón tay.
“Cà phê nóng nhất cho cô,” An cười nói, ánh mắt lấp lánh. Linh mỉm cười đáp lại, cảm giác trái tim như đang rung động nhịp điệu riêng.
Cô nhìn quanh, thấy không gian nhỏ xinh này như một thế giới khác – nơi chỉ có cô và An, nơi mọi thứ chậm lại, nơi mọi khoảnh khắc đều trở nên quý giá.
Mưa vẫn rơi ngoài kia, nhưng Linh biết, từ khoảnh khắc này, mọi thứ sẽ không còn như trước nữa. Một câu chuyện chưa bắt đầu, nhưng đã hứa hẹn sẽ thay đổi cả cuộc đời cô – câu chuyện về tình yêu, những hiểu lầm, và những khoảnh khắc ngọt ngào lẫn bi thương.
Khi Linh rời quán, tay ôm cuốn sổ vẽ, cô không ngờ rằng cái tên An và khoảnh khắc dưới mưa hôm nay sẽ in sâu vào ký ức cô, khởi đầu cho một hành trình không thể đoán trước – hành trình mà trái tim cô sẽ dần bị lôi cuốn, rung động và thử thách bởi tình yêu.
Hết chương 1.