Sáng hôm sau, Linh thức dậy với cảm giác lạ lùng: hình ảnh An và khoảnh khắc dưới mưa hôm qua vẫn còn in sâu trong tâm trí cô. Cô ngồi bên cửa sổ, nhâm nhi tách trà nóng, mắt nhìn ra con phố ướt sũng, nơi những giọt mưa rơi còn sót lại trên vỉa hè.
“Chẳng hiểu sao mình lại cảm thấy bồn chồn như thế này,” cô thầm nghĩ, lướt tay trên cuốn sổ vẽ. Những bức tranh hôm qua chưa kịp hoàn thành, giờ lại trở nên sống động trong tâm trí cô. Linh không khỏi tự hỏi liệu cuộc gặp gỡ ấy là định mệnh hay chỉ là sự trùng hợp.
Quán cà phê hôm qua vẫn hiện hữu trong ký ức cô: ánh đèn vàng dịu nhẹ, tiếng nhạc du dương, mùi cà phê rang xay nồng nàn… Và anh – An, với nụ cười ấm áp và ánh mắt sâu thẳm, như một dấu chấm tròn đánh dấu lần đầu tiên tim cô rung động.
Linh quyết định ra ngoài dạo bộ, vừa để hít thở không khí trong lành sau cơn mưa, vừa để tâm trí bình tâm lại. Cô bước trên con phố còn ướt sũng, đôi giày lạch bạch trên vũng nước, tạo ra những âm thanh nhịp nhàng. Cơn mưa qua đêm đã rửa sạch bụi bặm, và ánh sáng buổi sáng len lỏi qua những tán lá xanh mướt, tạo nên một bức tranh hoàn hảo cho buổi sáng yên bình.
Nhưng bình yên ấy không kéo dài lâu. Khi Linh bước qua góc phố, cô bất ngờ nhìn thấy một người đứng chờ trước cổng công ty nhỏ nơi cô làm bán thời gian. Trái tim cô đập mạnh khi nhận ra, đó là An. Anh đứng đó, áo khoác ướt một bên vai, tay cầm ô gấp, mắt nhìn cô với biểu cảm khó đoán.
“Chào buổi sáng,” An nói, giọng trầm ấm.
“Chào… Anh đến đây sao?” Linh hơi ngạc nhiên, tim đập nhanh.
“À… tôi có việc gần đây, tiện gặp cô,” anh trả lời, giọng vừa nghiêm nghị vừa ẩn chứa một chút tinh nghịch.
Cả hai cùng bước vào tòa nhà, nơi Linh làm công việc bán thời gian. Cô dẫn anh đến phòng làm việc, nơi những kệ sách xếp đầy các cuốn truyện, tranh vẽ và những vật dụng sáng tạo. An đứng quan sát, đôi mắt ánh lên sự tò mò.
“Cô làm việc ở đây à?” An hỏi, tay chống cằm, nhìn quanh.
“Ừ… tôi bán sách và giúp quản lý một số công việc nhỏ,” Linh đáp, ánh mắt hơi bối rối. Cô tự hỏi, sao anh lại xuất hiện ở đây, và tại sao tim cô lại đập nhanh hơn bình thường.
An mỉm cười, bước đến gần một kệ sách, lấy ra một cuốn truyện cũ và đưa cho Linh: “Cô từng nói thích đọc những câu chuyện lãng mạn, đúng không?”
Linh hơi đỏ mặt, nhận cuốn sách và lúng túng: “À… vâng, đúng… cảm ơn anh.”
Khoảnh khắc ấy, Linh cảm nhận được một luồng điện nhẹ chạy qua người. Không khí xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn âm thanh của những bước chân và tiếng đồng hồ tích tắc. Cô tự hỏi, liệu những cảm xúc vừa chớm nở này có phải là tình yêu, hay chỉ là sự rung động thoáng qua.
An đứng đó, quan sát cô với ánh mắt trầm lặng nhưng ẩn chứa sự quan tâm sâu sắc. Anh nhận ra sự nhạy cảm, dịu dàng và cả những nỗi cô đơn trong ánh mắt Linh. Một cảm giác muốn bảo vệ, muốn gần gũi nhưng vẫn tôn trọng cô trỗi dậy trong lòng anh.
Linh quyết định làm công việc của mình, nhưng từng cử chỉ của cô đều được anh quan sát. Mỗi khi cô cầm sách, anh lại nhìn, ánh mắt dường như muốn đọc hết suy nghĩ trong lòng cô. Linh cảm thấy một sự ấm áp khó tả, nhưng đồng thời cũng là áp lực nhẹ nhàng khiến cô bối rối.
Buổi trưa, An đề nghị: “Cô có muốn đi ăn trưa cùng tôi không? Tôi biết một quán cơm gần đây rất ngon.”
Linh lưỡng lự. Cô chưa từng đi ăn trưa với người lạ, nhưng… cảm giác thoải mái khi ở cạnh An khiến cô gật đầu.
Họ bước ra ngoài, và ánh nắng chiếu qua những giọt mưa còn sót lại trên lá cây, tạo nên một cảnh tượng lung linh. Trên đường đi, hai người trò chuyện về sở thích, gia đình, công việc, và những điều bình dị trong cuộc sống. Mỗi câu chuyện đều khiến Linh cảm thấy thoải mái, nhưng đồng thời trái tim cô lại nhảy nhót khi An cười, khi ánh mắt anh dừng lại trên cô quá lâu.
Khi đến quán cơm, họ chọn một bàn nhỏ bên cửa sổ. Thức ăn nóng hổi được mang lên, mùi thơm lan tỏa khắp bàn. Linh cảm thấy bữa trưa hôm nay trở nên đặc biệt, không chỉ vì món ăn, mà vì sự hiện diện của An.
Trong lúc ăn, An bỗng nghiêm túc nhìn cô: “Linh, hôm qua… tôi muốn nói với cô một điều, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.”
Linh ngẩng lên, tim đập mạnh: “Điều gì?”
“Đó là… tôi hy vọng sẽ được gặp cô nhiều hơn. Không chỉ hôm nay, mà cả những ngày sau nữa,” anh nói, giọng trầm ấm.
Linh đỏ mặt, cúi xuống nhìn bát cơm. Cô không biết phải trả lời thế nào, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Cô thầm nhủ: “Liệu mình có đang rung động vì anh ấy?”
Nhưng hạnh phúc chưa kéo dài lâu. Khi họ bước ra khỏi quán, một nhóm bạn đồng nghiệp của Linh xuất hiện, đi cùng với một cô gái lạ. Cô gái nhìn An, rồi liếc Linh một cách khó chịu, khiến không khí bỗng chốc căng thẳng.
An dường như nhận ra tình huống, nhưng vẫn nắm tay Linh kéo cô ra xa. “Đừng lo, tôi sẽ ở bên cô,” anh nói, giọng trầm nhưng chắc chắn.
Linh cảm nhận được sự ấm áp trong câu nói, nhưng đồng thời cũng lo lắng: rốt cuộc, ai là người khiến tình huống này trở nên khó xử? Cô tự hỏi, liệu đây có phải là dấu hiệu của những hiểu lầm, cản trở mà cô và An sẽ phải đối mặt trong tương lai?
Họ đi bộ trên con phố, nơi ánh nắng xuyên qua tán cây, chiếu lên những giọt nước còn sót lại trên lá, tạo nên một cảnh tượng đẹp như tranh. Linh cố gắng bình tĩnh, nhưng tim cô vẫn nhịp nhanh mỗi khi An cười, hoặc khi anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng mà sâu thẳm.
Trên đường về, An đề nghị: “Mai này, cô có rảnh không? Tôi muốn dẫn cô đi xem một triển lãm tranh.”
Linh ngẩn người, hơi bất ngờ: “À… tôi… tôi chưa biết… nhưng chắc chắn sẽ thử xem sao.”
“Được rồi, để tôi sắp xếp. Nhưng nhớ, hãy để tôi đồng hành cùng cô,” anh nói, ánh mắt lấp lánh sự quyết tâm.
Khi Linh trở về phòng, cô ngồi bên cửa sổ, nhâm nhi trà và lật cuốn sổ vẽ. Mưa hôm qua, ánh mắt An, nụ cười ấm áp của anh – tất cả dường như vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí cô. Cô tự hỏi liệu những cảm xúc này là gì, và liệu câu chuyện giữa cô và An sẽ tiến triển thế nào.
Cô không biết, nhưng cô chắc chắn một điều: từ khoảnh khắc dưới mưa hôm đó, mọi thứ đã thay đổi. Một hành trình mới, với tình yêu, hiểu lầm, thử thách và những cảm xúc chưa từng có, đang chờ đợi cô và An.
Hết chương 2.