dưới cơn mưa định mệnh

Chương 3: Mưa lòng và những bí mật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Linh thức dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Cuộc gặp gỡ với An hôm qua vẫn hiện hữu trong tâm trí cô, nhưng một cảm giác khó hiểu khiến cô bồn chồn. Cô nhấp một ngụm trà nóng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa đã ngừng, nhưng con phố còn sót lại những vũng nước lấp lánh ánh nắng.

“Liệu hôm nay có gặp lại anh không?” Linh thầm nghĩ. Cô tự nhủ mình phải bình tĩnh, nhưng trái tim vẫn đập mạnh khi nhớ đến lời hẹn xem triển lãm tranh của An. Cô tò mò, và một phần trong cô háo hức muốn khám phá cảm xúc mới mẻ này.

Khi Linh bước vào quán sách nơi cô làm việc, cô thấy An đang đứng ở góc quán, mắt nhìn vào một cuốn sách. Anh quay lại khi nhìn thấy cô, nở nụ cười nhẹ.

“Chào buổi sáng, Linh,” anh nói, giọng ấm áp.

“Chào… Anh lại đến sao?” Linh vừa vui mừng vừa hơi bối rối.

“Đúng rồi. Tôi muốn gặp cô trước khi đi triển lãm. Tôi có một chuyện muốn hỏi cô,” An nói, đôi mắt tràn đầy sự chân thành.

Linh cảm nhận được trái tim mình rung lên. Cô tự hỏi chuyện gì khiến anh bận tâm, và liệu đó có liên quan đến mối quan hệ giữa họ hay không.

Trong lúc họ đang trò chuyện, một cô gái trẻ bước vào quán, ánh mắt liếc nhìn An một cách lạ lùng. Linh cảm nhận được sự căng thẳng lan tỏa.

“Anh… là ai với cô gái đó?” Linh không kìm được tò mò, hỏi một cách e dè.

An hơi ngập ngừng, ánh mắt thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở lại bình tĩnh: “Cô ấy… là bạn cũ của tôi. Chỉ là tình cờ gặp nhau.”

Linh hơi đỏ mặt, cảm giác tim bị kéo căng. Một phần cô muốn tin An, nhưng bản năng của cô lại cảnh báo rằng không nên quá dễ dàng tin tưởng.

Cô gái kia tiến lại gần, nở nụ cười mỉa mai: “Ồ, hóa ra là cậu đang gặp cô ấy à? Cậu không nói với tôi sao?”

An nhíu mày, giọng nghiêm túc: “Chúng ta đã chia tay rồi. Tôi không muốn chuyện cũ ảnh hưởng đến hiện tại.”

Linh đứng đó, cảm giác vừa bối rối vừa khó chịu. Cô không hiểu toàn bộ câu chuyện, nhưng cảm giác lòng mình chùng xuống không sao giải thích nổi.

An vội bước theo, nắm tay cô: “Linh, đừng hiểu lầm. Tôi với cô ấy đã xong. Tôi chỉ muốn gặp cô thôi.”

Linh nhìn vào mắt anh, thấy sự chân thành. Nhưng nỗi sợ bị tổn thương khiến cô vẫn lưỡng lự. Cô thầm nhủ: “Liệu mình có nên mở lòng với anh không?”

Vài ngày sau, An dẫn Linh đến triển lãm tranh mà anh đã hẹn. Không gian triển lãm rộng rãi, ánh sáng vàng dịu, những bức tranh nghệ thuật hiện lên rực rỡ. Linh cảm thấy trái tim mình nhẹ nhàng hơn, như thể những hiểu lầm trước đó dần được xoa dịu.

An đứng bên cô, giới thiệu từng bức tranh, những chi tiết tinh tế và câu chuyện đằng sau mỗi tác phẩm. Linh lắng nghe, ánh mắt dần mềm mại, nụ cười trở lại.

“Khi nhìn tranh, cô có thấy mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn không?” An hỏi.

Linh gật đầu: “Ừ… thật sự rất đẹp. Tôi… tôi thích cảm giác này.”

An mỉm cười, đưa tay chạm nhẹ vào vai cô: “Tôi muốn chia sẻ những điều đẹp đẽ này với cô. Không chỉ hôm nay, mà còn nhiều ngày sau nữa.”

Trái tim Linh rung lên. Cô cảm nhận được sự quan tâm, sự ấm áp mà anh mang lại, nhưng đồng thời vẫn giữ một ranh giới nhỏ, bởi nỗi sợ bị tổn thương.

Trong lúc Linh đang say mê ngắm tranh, An bất ngờ nắm tay cô, kéo nhẹ về phía mình: “Linh… tôi không biết nên nói sao, nhưng tôi nghĩ tôi đang… rung động với cô.”

Linh lùi lại một bước, mắt mở to, trái tim đập loạn nhịp: “Anh… Anh thật sự…?”

An nhìn cô, ánh mắt chân thành: “Vâng… Tôi không muốn giấu cô điều gì cả. Tôi muốn cô biết cảm xúc của tôi, dù sợ cô chưa sẵn sàng.”

Linh cảm thấy tim mình như vỡ ra trong hạnh phúc, nhưng một phần cô vẫn lưỡng lự: “Tôi… tôi cần thời gian để hiểu mình… và cả anh nữa.”

An gật đầu, nắm tay cô nhẹ nhàng: “Được, tôi sẽ chờ cô. Nhưng tôi muốn cô biết, tôi không rút lui.”

Khi rời triển lãm, An nhận được điện thoại từ một người bạn, nhắc về một bí mật mà anh chưa từng tiết lộ. Linh nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt anh – từ thoải mái sang trầm tư.

“Có chuyện gì sao?” Linh hỏi, lo lắng.

“Không… chỉ là công việc cũ thôi,” An đáp, nhưng trong lòng anh biết rằng, một bí mật nhỏ có thể khiến Linh hiểu lầm nếu không giải thích rõ ràng.

Linh cảm nhận được điều gì đó, nhưng quyết định tin anh lần nữa. Cô nghĩ: “Nếu thực sự là tình cảm, mình phải tin và cho anh cơ hội.”

Hai người đi dọc con phố về, nơi ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt đường còn ẩm nước mưa. Linh nắm chặt tay An, cảm nhận hơi ấm từ anh, trái tim tràn đầy cảm xúc mới.

Mưa có thể rơi hay dừng, nhưng cảm xúc trong lòng Linh và An vừa bắt đầu, hứa hẹn một hành trình tình yêu ngọt ngào, nhưng cũng đầy những thử thách, hiểu lầm và bí mật chưa được hé lộ.

Khi Linh trở về phòng, cô ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn thành phố về đêm. Cô thầm nhủ: “Có lẽ, mọi thứ đang dần thay đổi. Tim mình… đang rung động thật sự.”

Hết chương 3.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×