Ngày hôm sau, Linh thức dậy với một cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Cơn mưa đêm qua đã để lại những vũng nước lấp lánh trên con phố quen thuộc, ánh sáng bình minh phản chiếu lên những giọt nước còn sót lại, tạo thành một cảnh tượng đẹp nhưng lạ lẫm trong mắt cô. Trái tim Linh nhói lên khi nghĩ đến An – liệu hôm nay họ có gặp nhau, và liệu mối quan hệ đang chớm nở này có gặp phải sóng gió gì không?
Cô chuẩn bị đi làm, mang theo cuốn sổ vẽ nhỏ, nơi ghi lại mọi cảm xúc và hình ảnh từ những lần gặp An. Trên đường đi, điện thoại cô rung lên. Một tin nhắn từ số lạ hiện ra: “Hãy cẩn thận. Không phải mọi thứ đều như vẻ bề ngoài đâu.” Linh khẽ rùng mình, cảm giác bất an trỗi dậy. Ai đang gửi tin nhắn này? Cô tự nhủ mình phải bình tĩnh, nhưng tim vẫn đập mạnh.
Khi Linh bước vào quán sách, An đã đứng ở đó, nở nụ cười dịu dàng. Ánh mắt anh lấp lánh sự quan tâm: “Chào buổi sáng, Linh. Cô có ổn không?”
Linh cười gượng, cố giấu lo lắng: “Tôi… tôi ổn. Chỉ là mệt một chút thôi.”
An tiến lại gần, đặt tay lên bàn: “Nếu có chuyện gì, hãy nói với tôi. Tôi sẽ giúp cô.” Linh nhìn anh, cảm giác vừa ấm áp vừa bối rối. Cô muốn mở lòng nhưng vẫn lo sợ.
Buổi trưa, khi Linh đang sắp xếp sách, cô gái mặc áo đỏ từ Chương trước xuất hiện. Ánh mắt sắc lẹm của cô khiến Linh khó chịu, nhưng cô cố giữ bình tĩnh.
“Chào, An,” cô gái nói, giọng ngọt ngào nhưng đầy thách thức.
An nhíu mày nhưng bình tĩnh: “Chúng ta đã kết thúc rồi. Tôi đang ở đây với Linh. Cô nên tôn trọng điều đó.”
Cô gái đỏ mặt, nhưng không nói thêm gì, quay đi để lại một không khí căng thẳng trong quán. Linh cảm nhận được trái tim mình nhói lên, nhưng ánh mắt An nhìn cô, tràn đầy sự trấn an, khiến cô cảm thấy tự tin hơn.
Chiều hôm đó, An dẫn Linh đi dạo qua công viên gần phố. Ánh nắng chiều chiếu lên mặt đường còn ẩm nước mưa, tạo ra những vệt sáng lấp lánh. Linh cảm thấy thoải mái hơn, nhưng trong lòng vẫn còn nỗi lo mơ hồ.
“Linh… cô có sợ tôi không?” An hỏi, giọng trầm ấm.
Linh nhìn anh, trái tim rung lên: “Sợ… sao cơ?”
“Ý tôi là… cô có sợ tôi phức tạp, có quá nhiều bí mật hay quá khứ không trong sáng không?” An thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm.
Linh cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói và ánh mắt anh: “Tôi… không sợ. Tôi tin anh.”
An mỉm cười, nắm tay cô nhẹ nhàng. Linh cảm nhận được hơi ấm từ anh, nhưng cô biết những thử thách phía trước chưa kết thúc.
Vài ngày sau, gia đình Linh bất ngờ xuất hiện tại quán sách. Mẹ cô, một người nghiêm khắc nhưng tình cảm, dò xét ánh mắt Linh và An. Linh giới thiệu An một cách ngập ngừng: “Mẹ, đây là An… người mà con đã gặp gần đây.”
Mẹ Linh nhìn An, giọng nghiêm túc nhưng không thiếu phần hiền hậu: “Chúng tôi nghe Linh nhắc đến cậu nhiều rồi. Hy vọng cậu thật lòng và nghiêm túc với con gái tôi.”
An cúi đầu chào: “Vâng, rất vui được gặp cô ạ. Tôi sẽ đối xử tốt với Linh.”
Linh cảm giác áp lực nhưng cũng tự hào. Cô nhìn An, thấy ánh mắt anh tràn đầy quyết tâm và sự chân thành.
Tuy nhiên, sóng gió chưa dừng lại. Vào buổi tối, điện thoại Linh rung lên. Một tin nhắn từ số lạ: “An không hoàn toàn thuộc về cô đâu. Hãy cẩn thận.” Lần này không phải chỉ là cảnh báo nữa, mà như một lời đe dọa. Linh cảm giác tim nhói đau. Ai đang cố phá mối quan hệ của họ?
Ngày hôm sau, An dẫn Linh đến một quán cà phê nhỏ để trò chuyện riêng. Anh nhìn Linh, ánh mắt tràn đầy lo lắng: “Linh… tôi biết cô đã nhận được những tin nhắn lạ. Tôi xin lỗi vì điều này làm cô bất an.”
Linh thở dài: “Tôi không biết phải làm sao… tôi sợ mọi thứ rối ren sẽ phá hủy tình cảm này.”
An nắm tay cô, giọng trầm ấm: “Tôi hứa sẽ bảo vệ cô, dù có chuyện gì xảy ra. Nhưng tôi cần cô tin tôi.”
Linh nhìn vào mắt anh, thấy được sự chân thành tuyệt đối. Cô nhắm mắt, hít sâu, rồi thầm nhủ: “Mình sẽ tin anh, dù bão tố có đến.”
Nhưng thử thách tiếp theo đến ngay hôm sau. Khi Linh trở về phòng, cô phát hiện một bức thư để trên bàn, không ký tên. Nội dung chỉ vỏn vẹn: “Đừng tin An quá sớm. Bí mật anh ấy giấu cô sẽ khiến cô đau.” Linh rùng mình, tim nhói lên.
Cô nhớ lại mọi khoảnh khắc gần đây, từ những tin nhắn lạ, sự xuất hiện của tình địch, đến áp lực từ gia đình. Tất cả hòa quyện lại, khiến cô vừa lo lắng vừa bối rối.
Ngày tiếp theo, An xuất hiện trước cửa phòng Linh với nụ cười dịu dàng, tay cầm một bó hoa nhỏ: “Dành cho cô.”
Linh nhận hoa, trái tim rung lên. Cô cảm nhận được tình cảm chân thành, nhưng nỗi lo vẫn hiện hữu. Cô biết, tình yêu không bao giờ chỉ toàn màu hồng. Nó là những thử thách, những hiểu lầm, những cảm xúc phức tạp, nhưng cũng chính là thứ khiến trái tim sống động nhất.
An nắm tay cô, giọng trầm: “Dù sóng gió có đến, tôi sẽ không rời bỏ cô.”
Linh mỉm cười, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh: “Tôi cũng sẽ không rời anh.”
Họ đứng đó, giữa ánh đèn vàng phản chiếu trên phố, cảm giác vừa hồi hộp vừa bình yên. Cô biết, con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng Linh quyết định mở lòng hoàn toàn. Trái tim cô đã chọn, và cô sẵn sàng cùng An bước tiếp, dù mưa hay nắng, bão tố hay nắng mai.
Hết chương 5.