Ngày hôm sau, Linh thức dậy với một cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng. Những cơn mưa đêm trước để lại những vũng nước lấp lánh trên con phố quen thuộc, ánh sáng bình minh chiếu qua cửa sổ tạo thành những tia sáng nhỏ trên sàn nhà. Trái tim Linh nhói lên khi nghĩ đến An và những thử thách đang chờ phía trước.
Cô chuẩn bị đi làm, nhưng bước chân nặng nề hơn thường lệ. Điện thoại rung lên, hiện ra tin nhắn từ số lạ: “Người cô tin không hoàn toàn là của cô. Hãy cẩn thận.” Linh rùng mình, cảm giác bất an trỗi dậy, nhưng cô tự nhủ phải bình tĩnh. “Mình không thể để những lời đe dọa làm lung lay cảm xúc của mình,” cô nghĩ.
Khi Linh đến quán sách, An đã ở đó, chờ sẵn. Anh nở nụ cười ấm áp: “Chào buổi sáng, Linh. Cô có ổn không?”
“Tôi… tôi ổn,” Linh cố gượng cười, dù trong lòng vẫn bồn chồn.
An tiến lại gần, đặt tay lên bàn, ánh mắt tràn đầy quan tâm: “Nếu có chuyện gì, cứ nói với tôi. Tôi sẽ giúp cô.” Linh cảm nhận được hơi ấm từ anh, nhưng nỗi lo vẫn hiện hữu.
Buổi trưa, gia đình Linh đến thăm quán sách. Mẹ cô, nghiêm khắc và tỉ mỉ, quan sát từng cử chỉ của An. Linh cảm nhận áp lực ngay lập tức.
“An, chúng tôi nghe Linh nhắc đến cậu nhiều rồi. Chúng tôi muốn biết, liệu cậu có nghiêm túc với con gái tôi không?” mẹ Linh hỏi, giọng vừa nghiêm nghị vừa dò xét.
An cúi đầu, giọng trầm ấm: “Vâng, tôi thật lòng nghiêm túc với Linh. Tôi hứa sẽ bảo vệ và chăm sóc cô ấy.”
Nhưng bố Linh lại thêm một câu khiến không khí căng thẳng: “Chúng tôi không chỉ nghe lời hứa. Chúng tôi muốn thấy hành động. Không phải chỉ vài lời nói là đủ.”
Linh đứng đó, vừa lo lắng vừa tự hào về An. Cô nhìn vào mắt anh, thấy ánh mắt kiên định và chân thành, như muốn truyền sức mạnh cho cô.
Vài giờ sau, khi Linh đang dọn dẹp sách, cô gái tình địch xuất hiện trở lại. Cô mặc áo khoác đỏ, ánh mắt sắc lẹm nhìn Linh: “Hóa ra cậu đã chiếm được trái tim anh ta. Nhưng đừng tưởng mọi chuyện sẽ dễ dàng đâu.”
Linh cảm giác tim mình nhói lên, nhưng cô cố bình tĩnh: “Mình không sợ cô.”
An xuất hiện, bước tới giữa họ: “Cô đã làm đủ rồi. Tôi không muốn chuyện này ảnh hưởng đến Linh nữa.”
Cô gái đỏ mặt, nhưng vẫn cười mỉa mai rồi bỏ đi, để lại bầu không khí căng thẳng. Linh thở dài, nhưng trái tim cô thấy ấm áp khi An nắm tay cô: “Đừng lo, tôi sẽ không để cô ấy làm phiền cô nữa.”
Tối hôm đó, Linh về phòng, ngồi bên cửa sổ, ánh đèn vàng phản chiếu trên phố còn ẩm nước mưa. Điện thoại rung lên, lại là tin nhắn từ số lạ: “Hãy cẩn thận. Bí mật của anh ấy sẽ khiến cô đau.” Linh rùng mình, cảm giác lo sợ tăng lên.
Ngày hôm sau, An dẫn Linh đi dạo qua con phố cũ. Ánh sáng chiều chiếu lên những vũng nước còn sót lại, tạo ra những vệt sáng lấp lánh. Linh cảm thấy thoải mái hơn, nhưng trong lòng vẫn còn lo âu.
“Linh… cô có thực sự tin tôi không?” An hỏi, giọng trầm ấm.
Linh nhìn anh, trái tim rung lên: “Tôi tin… dù vẫn còn lo lắng.”
An nắm tay cô, ánh mắt kiên định: “Tôi hứa sẽ bảo vệ cô, dù có chuyện gì xảy ra. Tôi sẽ không để ai hay bất cứ điều gì làm tổn thương cô.”
Nhưng thử thách tiếp theo xuất hiện ngay hôm sau. Khi Linh về phòng, cô thấy một phong bì để trên bàn, không ký tên. Nội dung chỉ vỏn vẹn: “Cô không nên quá tin vào An. Sự thật anh ấy giấu sẽ khiến cô đau.” Linh rùng mình, tim nhói đau.
Cô nhớ lại mọi khoảnh khắc gần đây, từ những tin nhắn lạ, sự xuất hiện của tình địch, đến áp lực từ gia đình. Tất cả hòa quyện lại khiến cô vừa lo lắng vừa bối rối. Nhưng cô biết mình phải mạnh mẽ.
Ngày tiếp theo, An xuất hiện trước cửa phòng Linh với bó hoa nhỏ, nụ cười dịu dàng: “Dành cho cô.”
Linh nhận hoa, trái tim rung lên. Cô cảm nhận tình cảm chân thành của An, nhưng nỗi lo vẫn hiện hữu. Cô biết tình yêu không bao giờ chỉ toàn màu hồng. Nó là những thử thách, hiểu lầm, cảm xúc phức tạp, nhưng cũng chính là thứ khiến trái tim sống động nhất.
An nắm tay cô, giọng trầm: “Dù sóng gió có đến, tôi sẽ không rời bỏ cô.”
Linh mỉm cười, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh: “Tôi cũng sẽ không rời anh.”
Họ đứng đó, giữa ánh đèn vàng phản chiếu trên phố, cảm giác vừa hồi hộp vừa bình yên. Linh biết con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng trái tim cô đã chọn, và cô sẵn sàng cùng An bước tiếp.
Ngày hôm sau, Linh nhận được cuộc gọi từ một người bạn thân. Người bạn tiết lộ rằng cô gái đỏ đã tìm cách gây khó khăn trực tiếp cho An ở nơi làm việc. Linh rùng mình, nhận ra mối nguy hiểm không chỉ đến từ quá khứ mà còn từ hiện tại.
Cô lập tức gọi cho An, giọng lo lắng: “Anh… cô ấy đang gây khó khăn cho anh sao?”
An nắm tay Linh, giọng trầm ấm: “Đúng. Nhưng tôi sẽ xử lý. Không để chuyện đó ảnh hưởng đến chúng ta.”
Linh cảm nhận sự quyết tâm trong giọng nói của anh. Cô thở dài nhẹ nhõm, nhưng tim vẫn hồi hộp. Cô biết, sóng gió phía trước sẽ còn dữ dội, nhưng lần này, cô không còn sợ hãi.
Buổi tối, hai người đi dọc con phố, tay trong tay, cảm giác vừa hồi hộp vừa an yên. Linh thầm nhủ: “Nếu tình yêu này là thật, mình sẽ không để bất cứ điều gì ngăn cản.”
Những thử thách, bí mật, tình địch, áp lực từ gia đình – tất cả đang chờ họ phía trước. Nhưng Linh biết, chỉ cần có An bên cạnh, cô có thể vượt qua tất cả.
Hết chương 6.