dưới cơn mưa định mệnh

Chương 7: Sóng gió và những bí mật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, Linh thức dậy với tâm trạng nặng nề. Những giọt mưa đêm qua vẫn còn lấp lánh trên cửa sổ, phản chiếu ánh sáng yếu ớt của bình minh. Cô cảm thấy một cơn lo lắng khó chịu trỗi dậy khi nghĩ về ngày hôm nay. Dù đã cố gắng tin tưởng An, những tin nhắn lạ, sự xuất hiện của tình địch và áp lực từ gia đình khiến trái tim cô vẫn chùng xuống.

Khi Linh đến quán sách, An đã có mặt từ trước. Anh nở nụ cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lộ vẻ băn khoăn: “Linh… sao cô hôm nay có vẻ lo lắng?”

“Tôi… tôi chỉ mệt một chút thôi,” Linh đáp, cố gắng che giấu cảm giác bất an.

An tiến lại gần, nắm tay cô nhẹ nhàng: “Nếu có chuyện gì, đừng giấu tôi. Chúng ta cùng vượt qua.” Linh cảm nhận được sự ấm áp từ anh, nhưng nỗi lo vẫn hiện hữu. Cô biết, thử thách sắp tới sẽ còn lớn hơn những gì họ từng trải qua.

Buổi trưa, khi Linh đang xếp sách, cô gái áo đỏ xuất hiện trở lại. Ánh mắt sắc lẹm, cô bước thẳng tới: “Hóa ra cậu đang quá tự tin với An. Tôi nghĩ cậu không xứng với anh ấy đâu.”

Linh lùi lại, tim đập mạnh, cố giữ bình tĩnh: “Tôi không sợ cô. An đã chọn tôi, và tôi tin anh ấy.”

Cô gái cười khẩy, ánh mắt lấp lánh ý thách thức: “Tôi không phải là người dễ bỏ qua đâu. Cậu sẽ thấy kết quả sớm thôi.”

An bước tới giữa họ, giọng nghiêm nghị: “Tôi đã nói rõ. Tôi không muốn bất cứ ai làm phiền Linh. Nếu còn chuyện gì xảy ra, tôi sẽ trực tiếp giải quyết.”

Cô gái đỏ mặt, nhưng không nói thêm gì, bỏ đi để lại bầu không khí căng thẳng. Linh thở dài, nhưng ánh mắt An nhìn cô, tràn đầy sự trấn an, khiến cô cảm thấy mạnh mẽ hơn.

Chiều hôm đó, An dẫn Linh đến một quán cà phê nhỏ gần phố. Không gian yên tĩnh, ánh sáng vàng ấm áp, nhưng trái tim Linh vẫn không khỏi bồn chồn.

“Linh… tôi muốn nói với cô về chuyện trước đây,” An bắt đầu, giọng trầm lắng.

Linh nhìn anh, lo lắng trỗi dậy: “Chuyện gì?”

An thở dài, ánh mắt xa xăm: “Tôi từng có một bí mật… không phải điều gì tốt đẹp. Tôi chưa từng kể với ai, và tôi sợ cô sẽ không hiểu.”

Linh cảm thấy tim mình nhói lên, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh… tôi… tôi muốn nghe. Dù chuyện gì cũng được, tôi sẽ lắng nghe.”

An nhìn cô, ánh mắt tràn đầy chân thành: “Tôi từng mắc sai lầm trong quá khứ, liên quan đến công việc cũ và một người bạn cũ. Nó đã khiến tôi đau khổ và… sợ hãi, nhưng tôi chưa bao giờ muốn điều đó ảnh hưởng đến Linh. Tôi sợ nếu cô biết, cô sẽ rời bỏ tôi.”

Linh cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói và ánh mắt anh. Trái tim cô rung lên, nhưng nỗi lo lắng vẫn hiện hữu. Cô thầm nhủ: “Nếu tình cảm này là thật, tôi phải tin anh.”

Nhưng ngay lúc đó, điện thoại Linh rung lên. Một tin nhắn từ số lạ: “Sự thật về An sẽ khiến cô đau. Cẩn thận kẻo quá muộn.” Linh rùng mình, cảm giác nỗi lo trỗi dậy mạnh mẽ.

Buổi tối, khi Linh trở về phòng, cô ngồi bên cửa sổ, ánh đèn vàng phản chiếu trên phố còn ẩm nước mưa. Cô mở cuốn sổ vẽ, nhưng tay run rẩy, không thể vẽ nổi. Mọi ký ức về An – những nụ cười, ánh mắt, những lời nói ấm áp – hiện lên trong tâm trí cô, hòa lẫn với cảm giác sợ hãi.

Ngày hôm sau, An đến gặp Linh tại quán sách. Anh cầm tay cô, giọng trầm ấm: “Linh… dù có chuyện gì xảy ra, tôi muốn cô biết, tôi không rời bỏ cô.”

Linh nhìn anh, trái tim vừa rung vừa đau: “Anh… tại sao mọi chuyện lại phức tạp đến thế? Tôi… tôi không biết nên tin ai.”

An nhẹ nhàng ôm cô, giọng trầm: “Hãy tin vào trái tim mình, Linh. Dù sóng gió, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”

Nhưng sóng gió chưa kết thúc. Chiều hôm đó, cô gái áo đỏ xuất hiện trước cửa quán sách, thách thức trực tiếp Linh: “Hôm nay, tôi sẽ cho cô thấy, không phải cứ đứng bên cạnh anh ta là an toàn đâu.”

Linh cảm giác tim nhói lên, nhưng cô không lùi bước. Cô đứng thẳng, ánh mắt kiên định: “Tôi sẽ không sợ. An đã chọn tôi, và tôi tin anh ấy.”

An tiến lại gần, giọng nghiêm nghị: “Đúng vậy. Cô ấy không đáng để làm phiền chúng ta. Linh, đừng để bất cứ ai làm lung lay trái tim cô.”

Tối hôm đó, Linh về phòng, cảm giác vừa hồi hộp vừa nhẹ nhõm. Cô biết, mọi thử thách phía trước vẫn còn, nhưng lần này cô cảm thấy đủ mạnh mẽ để đối mặt. Cô thầm nhủ: “Nếu tình yêu này là thật, tôi sẽ không bỏ cuộc.”

Ngày hôm sau, An bất ngờ dẫn Linh đến một nơi yên tĩnh bên sông. Ánh nắng chiếu qua những tán cây, tạo thành những vệt sáng lấp lánh trên mặt nước.

“Linh… hôm nay, tôi muốn hứa với cô một lần nữa,” An nói, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.

Linh nhìn anh, cảm giác tim rung lên: “Anh… tôi cũng muốn tin anh, dù mọi chuyện có phức tạp đến đâu.”

An nắm tay cô, giọng trầm: “Dù sóng gió có đến, tôi sẽ không rời bỏ cô. Chúng ta sẽ cùng nhau bước tiếp, không để bất cứ ai hay điều gì chia cắt.”

Linh mỉm cười, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh. Cô biết, sóng gió phía trước vẫn còn, nhưng lần này, cô đã đủ mạnh mẽ. Trái tim cô đã chọn, và cô sẵn sàng cùng An đối mặt với mọi thử thách.

Hết chương 7.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×