DƯỚI LỚP LỤA LÀ

Chương 1: Máu chảy trong lụa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trần phòng giam loang lổ vết ẩm mốc, mùi nước tẩy rửa lẫn mùi sắt hoen gỉ cứa vào mũi Eva như một sự sỉ nhục cuối cùng. Một năm trước, cô còn là tiểu thư Eva Morgan – người thừa kế trẻ tuổi và xinh đẹp của Tập đoàn Morgan Group, ngồi hàng ghế đầu trong mọi show thời trang, được nhắc đến như hình mẫu lý tưởng trên bìa tạp chí tài chính. Còn bây giờ? Một kẻ bị kết tội biển thủ, giết cha, tâm thần và sắp chết.

Từng hơi thở đều khó nhọc. Áo tù rách, dính bẩn, đôi tay trầy xước với các móng tay đã gãy. Cô co người lại, áp đầu vào góc giường lạnh buốt. Ánh đèn neon lập lòe chớp nháy, bóng người thấp thoáng ngoài cửa buồng giam khiến cô rùng mình.

Họ đến rồi.

Eva biết tối nay là cuối cùng.

Vụ ẩu đả trong tù lúc chiều chỉ là cái cớ. Mọi thứ được sắp đặt. Sáng nay, cô nghe được hai nữ tù thì thầm: “Người ở tầng D có ‘chỉ thị đặc biệt’. Là ‘một tai nạn’, hiểu không?”

Eva không hỏi thêm. Cô đã sống đủ lâu để biết thế nào là bản án thật sự không nằm trên giấy.


Hai tháng trước, trong lần duy nhất được gọi điện thoại, Eva thử liên hệ với một luật sư trung lập. Sau đó, ông ấy “biến mất” khỏi vụ án. Một tuần sau, bạn cùng phòng của Eva – người duy nhất đứng về phía cô – bị chuyển trại không lý do. Rồi thức ăn có mùi lạ, mảnh kính trong chăn, một con dao lam dưới gối.

Và giờ đây, đêm nay, kế hoạch kết thúc.

Tiếng bước chân đến gần. Nhẹ. Rất nhẹ. Nhưng không phải lính canh.

Cửa sắt kêu “két” mở ra. Một người phụ nữ trùm áo hoodie xám lặng lẽ bước vào. Cô ta cao, dáng khỏe, ánh mắt trơ lì – như kẻ từng giết người nhiều lần mà chẳng để lại chút cảm xúc nào.

Eva không hét. Cô chỉ ngẩng đầu lên, nhìn kẻ lạ mặt rồi hỏi:

“Bà ta cử cô đến phải không?”

Người kia không trả lời. Cô ta siết chặt chiếc găng tay đen, tiến đến. Eva khẽ cười.

“Bảo với Vera rằng tôi không chết trong sợ hãi. Tôi chết với sự khinh bỉ.”

Một cú đấm như trời giáng vào thái dương khiến Eva ngã gục xuống. Máu chảy xuống gối, đỏ sẫm. Cô nghe tiếng thở của chính mình rút dần. Mọi thứ bắt đầu quay cuồng.


Trong mơ – hoặc có thể là trong khoảnh khắc cuối cùng – Eva thấy lại ngôi biệt thự bên hồ. Chiếc váy trắng cha tặng ngày sinh nhật. Mùi nước hoa Chloe từng ăn trộm của cô rồi nói là "được tặng". Nụ cười của Vera – dịu dàng, từ ái – ngay cả khi bà ta đọc bản di chúc giả và xóa tên Eva khỏi tài sản Morgan.

“Con cần nghỉ ngơi một thời gian. Con không khỏe,” Vera đã nói, rồi gọi bác sĩ, rồi để người ta đưa Eva đi kiểm tra tâm thần – khi cô dám nghi ngờ cái chết của cha mình là một vụ mưu sát.

Thật nực cười.

Eva từng tin rằng tử tế là chìa khóa. Rằng gia đình là nơi bình yên. Cô từng nghĩ, nếu mình im lặng, nếu mình tin tưởng, nếu mình nhường một chút – mọi thứ sẽ ổn.

Không. Sai rồi. Cô không nên tin.

Nếu được sống lại…

Nếu có cơ hội trở lại thời điểm đó…

Eva mở mắt. Nhưng không còn là nhà giam. Không còn ánh đèn mờ ảo hay mùi máu khô. Cô đang nằm trên một chiếc ghế dài lộng lẫy, ánh sáng pha lê rọi xuống qua trần nhà kính. Bên tai cô là tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng, mùi nước hoa Yves Saint Laurent thoang thoảng, và trước mặt cô – một tấm gương phản chiếu khuôn mặt còn đầy sức sống, chưa từng bị hủy hoại bởi nhà tù.

Trên cổ tay cô… chiếc đồng hồ vàng cha tặng. Thứ mà cô nhớ đã bị tịch thu khi bị bắt.

Cô bật dậy.

Bên ngoài, giọng của Chloe vang lên:

“Chị sắp đến chưa? Sinh nhật chị đấy. Đừng để mọi người đợi.”

Eva đứng bất động. Bàn tay run lên từng chút một.

Ta đã quay lại... trước tất cả...

Lần này, cô sẽ không chết trong lụa là. Cô sẽ dùng chính lớp lụa đó để siết cổ những kẻ phản bội.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!