DƯỚI LỚP LỤA LÀ

Chương 2: Ngày Sinh Nhật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng nhạc du dương len lỏi trong từng góc nhà, mùi bánh kem bơ và hoa hồng trắng lan tỏa trong không khí – dịu nhẹ như một cái bẫy ngọt ngào. Eva đứng giữa căn phòng khách lộng lẫy, bàn tay run rẩy chạm vào chiếc váy trắng đang mặc trên người. Lụa satin mịn màng vuốt qua đầu ngón tay cô – là thật.

Cô nhìn quanh. Mọi thứ đều quen thuộc đến khó tin: bức tranh chân dung cha cô treo trên tường, đồng hồ quả lắc kiểu Pháp, chiếc ghế dài mà cô từng nằm ngủ quên sau bữa tiệc sinh nhật năm 23 tuổi…

Tim cô đập thình thịch. Rồi tăng tốc. Rồi hỗn loạn.

Không thể nào. Đây là ảo giác? Là giấc mơ trước khi chết? Hay là một loại ảo giác não bộ tạo ra trước khi ngừng hoạt động...?

Eva lảo đảo bước đến tấm gương lớn bên tường. Khuôn mặt trong gương phản chiếu lại cô gái trẻ – là , nhưng trẻ hơn, đầy đặn hơn, chưa từng trải qua một năm trong địa ngục nhà giam. Không có quầng thâm mắt, không có vết sẹo trên cổ tay trái, không có ánh nhìn chai sạn như trong phòng giam tối tăm.

Trên cổ tay phải… chiếc đồng hồ vàng cổ điển. Cô nhớ rõ nó – đó là món quà cha tặng cô vào sinh nhật lần thứ 23. Và cũng là ngày cuối cùng cha cô còn sống.

“Eva, chị xong chưa đấy?” – Giọng của Chloe lại vang lên, lần này gần hơn, giục giã nhưng vẫn giữ vẻ ngọt ngào giả tạo.

Cô giật mình quay ra cửa, giọng nói ấy cô đã nghe hàng trăm lần trong phiên tòa, trong các cuộc phỏng vấn dối trá, trong đoạn ghi âm Chloe tố cáo cô trước truyền thông.

Eva lùi một bước. Tay nắm lấy mép tủ như thể sợ mình ngã. Cô không thể thở nổi. Không khí trong phổi như đông cứng.

Mình còn sống. Đúng hơn là… mình đang ở thời điểm Chloe vẫn là "người em gái ngọt ngào", chưa phản bội, chưa cướp hết mọi thứ của mình.

Cửa phòng mở. Chloe ló đầu vào, mặc váy xanh nhạt, tóc uốn xoăn, son hồng tươi tắn.

“Wow, chị nhìn... đẹp quá. Đi xuống đi, khách đến gần hết rồi.”

Eva nhìn cô ta – thật lâu, thật kỹ – như thể không thể tin nổi người con gái ấy vẫn tồn tại bằng xương bằng thịt. Hàng lông mi cong vút. Ánh mắt có vẻ quan tâm. Nụ cười dịu dàng.

Nhưng Eva biết đằng sau đó là gì. Một năm trong địa ngục đã dạy cô đọc được ánh mắt. Chloe từng gọi sát thủ giết cô. Từng cười khi thấy cô bị lôi đi, từng giẫm lên đầu cô mà bước vào ghế giám đốc.

Eva khẽ gật đầu.

“Chị xuống ngay.”

Chloe biến mất khỏi cửa. Bóng dáng nhẹ nhàng đó giờ đây như một con rắn trườnđi trong váy lụa.

Cánh cửa đóng lại, Eva ngồi sụp xuống nền, cô che mặt bằng hai tay cả người run lên như bị sốt.

Điều này là thật. Không phải mơ, không phải ảo giác... Mình… đã quay lại.

Một giọt nước mắt trượt xuống má. Nhưng không phải vì yếu đuối, mà là vì một cơn thịnh nộ đang cuộn trào trong lồng ngực cô – một nỗi đau sống lại lần nữa khi nhớ đến cách mình đã chết.

Họ đã giết mình. Bằng sự dối trá, thủ đoạn và máu lạnh. Vera, Chloe, Leo... tất cả.

Mắt Eva chuyển lạnh. Đôi mắt vốn từng dịu dàng giờ sắc như dao.

Cô đứng dậy, ngước nhìn lại chính mình trong gương: váy trắng như thiên thần nhưng trong tim cô, một ngọn lửa đã bùng cháy

Lần này… ta không ngây thơ nữa.
Ta sẽ trả lại từng món nợ. Không gào thét. Không cảnh báo. Chỉ có im lặng – và kết liễu.

Cô chải lại tóc, lau sạch nước mắt. Dù tay vẫn run, nhưng môi cô đã mím chặt thành một đường cong lạnh lùng.

Cô chỉnh lại đồng hồ vàng trên cổ tay – biểu tượng của cha cô, của lòng tin đã bị phản bội.

“Chúc mừng sinh nhật, Eva.”
Cũng là ngày bắt đầu một cuộc báo thù lạnh lùng nhất dưới lớp lụa là này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!