Bữa tiệc kết thúc lúc hơn mười một giờ đêm. Người hầu dọn dẹp những ly champagne rỗng và khăn ăn rơi vãi khắp sàn. Ánh đèn pha lê mờ dần, chỉ còn tiếng piano văng vẳng từ bản nhạc nền chưa tắt hết.
Eva ngồi một mình trong phòng làm việc của cha. Căn phòng này từng bị khóa sau khi ông mất, nhưng tối nay, cô cố tình yêu cầu mở cửa lại.
Không khí nơi đây vẫn mang hương gỗ đàn hương quen thuộc. Bức ảnh chụp cha cô và hai “người con gái” vẫn nằm trên bàn: một bên là Eva – cô gái có ánh mắt tự tin; bên còn lại là Chloe – đang cố cười thật tươi, nhưng đôi mắt thì luôn thiếu sinh khí.
Eva đưa tay nhấc tấm ảnh lên, khẽ lật mặt sau. Một dòng chữ nguệch ngoạc bằng bút máy:
“Tặng hai cô gái của cha. Nhưng chỉ một người thực sự mang họ Morgan.”
Cô mỉm cười. Cha cô… luôn biết.
Sáng hôm sau, Eva ra khỏi biệt thự lúc tám giờ. Không báo trước. Không mang theo vệ sĩ. Nhưng cô biết, người khác đang theo dõi mình.
Chính cô đã để thông tin nhỏ giọt từ tối qua. Rằng hôm nay sẽ “gặp luật sư để bàn chuyện cổ phần còn lại của mình trong Morgan Group.” Và đúng như dự đoán, khi cô vừa rời khỏi khu dân cư, chiếc xe đen không biển số xuất hiện phía sau.
Chloe. Hoặc Vera. Một trong hai — hoặc cả hai — không thể ngồi yên.
Eva dừng xe tại một quán café nhỏ gần công viên Central Park, gọi một ly espresso rồi ngồi chờ. Cô không định gặp luật sư thật. Đây là một cái bẫy.
Mười lăm phút sau, điện thoại cô rung lên. Số lạ. Eva nhấc máy, bật loa.
— “Chị Eva? Em là Natalie. Em từng làm trợ lý cho chị, nhớ không?”
Giọng nói run run. Một người cũ.
Eva nhướng mày. Natalie từng là nhân viên trung thành nhất của cô… trước khi bị Vera cho nghỉ việc không lý do, ngay sau scandal năm đó.
— “Chị nhớ.” – Eva đáp. – “Em khỏe không?”
— “Không… không thật sự. Em cần gặp chị. Có chuyện về tài liệu công ty năm ngoái… có người đang tìm cách bịt miệng em.”
Eva trầm ngâm.
— “Ai?”
Natalie ngập ngừng:
— “Em không dám nói qua điện thoại. Em có thể gặp chị ở… ở quán Luna, phố 43, sau mười lăm phút nữa?”
Eva nhìn ra ngoài cửa kính. Chiếc xe đen vẫn đậu cách đó hai tòa nhà. Người ngồi trong không ra khỏi xe. Chỉ theo dõi.
Cô mỉm cười, giọng dịu đi:
— “Được. Chị đến.”
Quán Luna nằm sâu trong khu phố cổ, nơi mạng lưới camera thưa thớt hơn. Khi Eva đến, Natalie đã ngồi chờ, đôi mắt sợ sệt, tay ôm chặt một túi tài liệu.
— “Em... em không biết bắt đầu từ đâu…”
— “Cứ nói từ lúc em rời Morgan Group.”
Natalie cắn môi:
— “Sau khi chị bị loại khỏi hội đồng, Chloe là người thay thế. Nhưng có một khoản chuyển lớn từ quỹ thiện nguyện… chuyển về tài khoản một công ty ma ở Panama. Em phát hiện ra — nhưng khi định báo với kiểm toán, em bị đình chỉ ngay lập tức.”
Eva gật nhẹ. Như dự đoán.
— “Còn tiếp không?”
Natalie rút từ trong túi một tập tài liệu kẹp kín.
— “Em giữ bản in này như một bản sao phòng thân. Nhưng gần đây… có người bám theo em. Có lần xe em bị cắt thắng. Em nghĩ… họ biết em giữ thứ này.”
Eva cầm lấy, liếc qua. Đúng là sổ kê khai nội bộ. Chloe chắc chắn không ngờ Natalie vẫn còn giữ thứ này.
Cô khẽ nói:
— “Em làm tốt lắm. Giờ hãy đi khỏi thành phố vài tuần. Chị sẽ lo phần còn lại.”
Natalie nhìn cô, đầy tin tưởng. Không hỏi gì thêm.
Tối hôm đó, Eva trở về biệt thự như không có chuyện gì xảy ra. Cô để bản tài liệu gốc vào két sắt phòng riêng – nhưng gửi bản sao đến một hòm thư điện tử dự phòng đã mã hóa.
Khi cô xuống phòng ăn tối, Chloe đang ngồi trước TV, ăn dâu tây và xem tin tức.
Eva bước đến, ngồi xuống cạnh.
— “Ngày mai chị sẽ họp với bộ phận kiểm toán.”
Chloe quay sang, khựng lại:
— “Kiểm toán?”
— “Ừ. Chị muốn xem lại vài quỹ cũ. Đặc biệt là Quỹ thiện nguyện Hope Foundation. Có một khoản chuyển đi bất thường.”
Chloe đặt dĩa xuống, mặt biến sắc một thoáng, rồi vội mỉm cười:
— “Chắc chỉ là lỗi hệ thống thôi. Để em kiểm tra giúp chị.”
Eva nghiêng đầu, mắt sắc như dao:
— “Không cần. Chị thích tự làm. Như cũ.”
Chloe mím môi, không nói gì thêm. Nhưng Eva thấy bàn tay cô ta siết lại — rất khẽ.
Một vết nứt nhỏ vừa xuất hiện. Và đó là đủ để bắt đầu.