DƯỚI LỚP LỤA LÀ

Chương 3: Những Gương Mặt Sau Mặt Nạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng ly chạm nhau leng keng giữa không gian lộng lẫy của bữa tiệc sinh nhật. Khách mời tươi cười nâng ly champagne, những lời chúc tụng nhẹ nhàng vang lên như nhạc nền cho một bộ phim thượng lưu. Từ ban công tầng hai, Eva chậm rãi bước xuống. Ánh đèn pha lê rọi vào mái tóc nâu mềm, làm nổi bật ánh mắt vừa ấm áp vừa sắc lạnh.

Cô cảm nhận được mọi ánh nhìn đổ dồn về phía mình — nhưng điều duy nhất cô quan tâm lúc này là hai người đang đứng cạnh nhau phía cuối đại sảnh: VeraChloe.

Mẹ kế — với mái tóc vàng được uốn gợn sóng, trang điểm nhẹ như thiên thần. Và cô em gái riêng — mặc chiếc váy màu xanh da trời, tay cầm ly cocktail như thể chẳng có gì trên đời khiến cô ta bận tâm.

Eva mỉm cười bước đến, nụ cười hoàn hảo không có lấy một vết gợn.

“Eva yêu dấu của mẹ!” — Vera dang tay ôm cô như bao lần trước. Vòng tay bà ta mềm mại, nhưng Eva cảm thấy lạnh.

Cô để mặc cho bà ôm, rồi khẽ lùi lại một bước, vẫn mỉm cười.

— “Con đã tưởng không ai nhớ sinh nhật con.”
— “Làm sao mẹ có thể quên được? Con là trung tâm của ngày hôm nay mà.”

Giọng Vera dịu dàng đến mức người khác nghe mà xúc động. Nhưng Eva biết rõ: cũng chính giọng nói này, một năm sau, sẽ xuất hiện trong đoạn ghi âm gửi đến sở cảnh sát — tố cáo cô biển thủ và bị hoang tưởng.

Cô quay sang Chloe.
— “Em vẫn nhớ món quà sinh nhật chị thích nhất là gì không?”

Chloe khựng lại nửa giây, rồi nở nụ cười ngọt ngào.
— “Dĩ nhiên rồi. Em đã đặt chiếc túi Dior giới hạn mà chị ngắm tuần trước. Đang trên đường giao đến đấy.”

Eva gật nhẹ.

— “Cảm ơn em. Chị thật may mắn vì có em là em gái.”

Chloe mỉm cười, ánh mắt lóe lên một tia gì đó khó lường.

Eva quan sát tất cả. Không bỏ sót điều gì. Từng cái chớp mắt, từng nụ cười, từng cái liếc nhẹ — cô ghi lại trong đầu như một cái máy ghi hình im lặng.

— “À, Vera.” — Cô xoay người về phía mẹ kế, giọng vẫn ngọt ngào — “Con vừa nhớ ra... hình như tài khoản công ty có một khoản chuyển đi gần 300.000 đô cách đây vài ngày. Con không rõ là chi phí gì. Mẹ biết không?”

Vera thoáng giật mình, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
— “Có thể là khoản tạm ứng chi cho bên thiết kế nội thất khu resort. Để mẹ kiểm tra lại.”

Eva mỉm cười.

— “Con tưởng resort đó đã dừng thi công hai tháng rồi?”

Vera đặt ly rượu xuống bàn. Ánh mắt bà ta hơi sẫm lại một thoáng, nhưng rồi nụ cười lại trở về đúng chỗ.

— “À, mẹ quên mất. Có thể là do... phí phát sinh từ trước. Con yên tâm, mẹ sẽ rà lại sổ.”

Eva nhìn thẳng vào mắt bà ta. Không nói thêm, không vạch trần. Cô chưa cần, cô chỉ cần gợn sóng, để thấy cá bơi.

Cô chuyển chủ đề, nhẹ như không:
— “Con chỉ hỏi vậy thôi. Đôi khi, có những con số nhỏ lại là đầu mối cho một trò chơi lớn, phải không mẹ?”

Ánh mắt Vera khẽ co lại. Nhưng bà ta vẫn mỉm cười, vẫn diễn tròn vai.

Chloe chen vào, xua tan bầu không khí có chút căng:
— “Chị à, tiệc sinh nhật đấy, đừng nói chuyện công việc nữa. Mọi người đang đợi chị cắt bánh kìa!”

Eva gật đầu.
— “Phải rồi. Sinh nhật mà.”

Nhưng khi quay đi, cô đã nhìn thấy trong mắt Chloe một tia cảnh giác rất nhỏ.

Rất tốt.
Hai con rắn vẫn đang đội lốt người. Và cô vừa nhẹ tay ném vào giữa bầy rắn một sợi lông vũ.

Cô chưa tấn công. Nhưng họ bắt đầu ngửi thấy mùi máu rồi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!