dưới lửa dục vọng

Chương 1: Va chạm đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tòa nhà kính của tập đoàn Trần Thị sáng lấp lánh dưới nắng sớm, từng dãy nhân viên vội vã bước vào cổng, gương mặt ai cũng nghiêm túc và căng thẳng. Đối với người mới như Lâm Thiên Diệp, mọi thứ đều mới mẻ và áp lực đến nghẹt thở.

Cô chỉnh lại áo sơ mi trắng đã có phần nhăn nhúm sau chuyến xe buýt chen chúc, hít một hơi thật sâu. Hôm nay là ngày thứ ba đi làm, nhưng cảm giác vẫn như đang trong cuộc kiểm tra liên tục: chỉ cần một sơ suất nhỏ, cô sẽ lập tức bị loại. Với gia cảnh hiện tại, cô không được phép đánh mất công việc này.

“Thiên Diệp, cẩn thận hồ sơ nhé, tổng giám đốc cực kỳ ghét bị chậm trễ.” – chị đồng nghiệp bên cạnh nhắc nhỏ.

Cô vội gật đầu, ôm chồng tài liệu dày cộp đi về phía thang máy. Bước chân gấp gáp khiến gót giày hơi trượt, cô loạng choạng một chút, suýt làm rơi tập hồ sơ.

Cánh cửa thang máy vừa mở ra, một luồng khí lạnh lẽo toát ra cùng bóng dáng cao lớn. Người đàn ông đứng ở giữa, dáng người thẳng tắp trong bộ vest đen cắt may hoàn hảo. Trần Duyệt Hàn – cái tên mà cả công ty đều khiếp sợ.

Đôi mắt sắc bén của anh liếc nhìn, khiến cô bất giác tim đập thình thịch. Nhưng đúng lúc ấy, chồng hồ sơ quá nặng khiến một tập giấy rơi thẳng xuống chân anh.

“Xin lỗi, xin lỗi tổng giám đốc!” – Thiên Diệp cúi người nhặt vội, nhưng trong khoảnh khắc luống cuống, cô lỡ va đầu gối vào giày anh, để lại một vệt bụi xám xịt.

Âm thanh xung quanh như tắt lịm. Những nhân viên đi cùng hít vào khe khẽ. Không ai dám thở mạnh khi thấy gương mặt lạnh như băng của tổng giám đốc dần tối lại.

“Cô…” – giọng anh trầm thấp, khàn khàn, vừa như kiềm chế, vừa như cảnh cáo. – “Có biết đôi giày này đáng giá bao nhiêu không?”

Thiên Diệp cứng đờ, khuôn mặt đỏ bừng. Trái tim đập loạn nhịp không chỉ vì sợ, mà còn vì thứ khí chất tỏa ra từ người đàn ông này – lạnh lùng, nguy hiểm, nhưng cũng kỳ lạ hấp dẫn.

Cô lắp bắp: “Tôi… tôi thật sự xin lỗi, tôi sẽ lau ngay…”

Trong cơn hoảng loạn, cô rút vội khăn giấy trong túi, cúi xuống, run run định lau vết bụi trên mũi giày anh. Cả thang máy nín thở. Một cô gái nhỏ bé, quỳ xuống trước mặt tổng giám đốc – cảnh tượng ấy đủ khiến người ta tưởng tượng đến hàng nghìn tình huống ám muội.

Ánh mắt Duyệt Hàn thoáng tối đi. Anh giữ chặt quai cặp da trong tay, không nói gì, chỉ nhìn xuống người phụ nữ xa lạ đang cúi gập trước mặt mình. Mái tóc dài hơi xõa, lướt nhẹ qua mép giày anh, khiến trong khoảnh khắc, anh bỗng có một loại cảm giác kỳ lạ dâng lên…

Ngay khi Thiên Diệp vừa chạm vào, giọng anh khẽ vang: “Dừng lại.”

Cô ngẩng lên, đôi mắt to tròn run rẩy đối diện ánh nhìn sắc bén. Khoảng cách gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi hương lạnh lùng quen thuộc từ anh – mùi gỗ trầm thoang thoảng, mạnh mẽ, nam tính.

Anh nhếch môi, nửa cười nửa không: “Lần đầu tiên tôi thấy một nhân viên mới… dám quỳ xuống trước mặt tôi để ‘xin lỗi’. Cô khá đặc biệt đấy.”

Nói xong, anh bước thẳng ra ngoài, để lại thang máy đầy bầu không khí căng thẳng.

Thiên Diệp ngồi thụp xuống, hai tay run rẩy. Cô không hiểu sao mọi chuyện lại tệ đến vậy. Ba ngày đầu đi làm, mà đã trực tiếp gây ấn tượng xấu với tổng giám đốc.

Nhưng trong sâu thẳm, hình ảnh ánh mắt lạnh lẽo ấy lại cứ ám lấy cô. Đôi mắt như lửa, có thể đốt cháy bất kỳ ai dám nhìn thẳng vào.

Cô không biết rằng, trong văn phòng cao tầng kia, Trần Duyệt Hàn vẫn còn nhớ đến khoảnh khắc đôi mắt ngập ngừng của cô. Một ánh nhìn vừa sợ hãi vừa bất lực, nhưng lại có chút kiên cường… khiến anh khó chịu đến lạ thường.

“Lâm Thiên Diệp…” – anh khẽ đọc cái tên trong tập hồ sơ nhân sự vừa được đưa đến. – “Để xem, cô có thể sống sót bao lâu dưới quyền tôi.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×