Buổi chiều, ánh nắng vàng rực xuyên qua khung cửa kính của tòa nhà Trần Thị. Nhân viên lần lượt rời văn phòng, từng nhóm nhỏ tụ tập trước thang máy, bàn tán rôm rả về chuyện trong ngày. Chỉ có Lâm Thiên Diệp là còn ngồi trước bàn làm việc, cúi đầu rà soát lại chồng tài liệu.
Cô nghĩ đến sự cố buổi sáng, tim vẫn còn đập nhanh. Gương mặt lạnh băng của tổng giám đốc hằn sâu trong trí nhớ, khiến từng đầu ngón tay run lên. Cô sợ… rất sợ mình đã làm hỏng ấn tượng ngay từ ngày đầu.
“Lâm Thiên Diệp.”
Âm thanh trầm thấp vang lên, như nhát dao bén chém thẳng vào không khí. Cả phòng làm việc bỗng im bặt. Những đồng nghiệp còn lại liếc nhau, rồi vội vàng giả vờ dọn dẹp để lẩn đi.
Thiên Diệp ngẩng phắt đầu, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Trần Duyệt Hàn. Anh đứng đó, cao lớn trong bộ vest đen, vẻ uy nghiêm phủ lên tất cả.
“Tôi… tổng giám đốc…” – Cô vội đứng dậy, lúng túng đến mức suýt làm rơi tập tài liệu.
“Văn phòng tôi. Ngay bây giờ.” – Giọng anh dứt khoát, không cho phép từ chối.
Văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng gót giày nện trên sàn gỗ. Thiên Diệp bước vào, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Anh ngồi sau bàn làm việc rộng lớn, đôi mắt như đang dò xét từng cử động của cô. Khoảng không giữa họ giống như một hố sâu, cô chỉ cần sơ sẩy sẽ rơi xuống không lối thoát.
“Cô có biết mình đã phạm lỗi gì sáng nay không?” – Anh hỏi, giọng trầm ấm nhưng chứa đựng sự đe dọa mơ hồ.
“Tôi… tôi biết. Tôi thật sự xin lỗi vì đã làm bẩn giày ngài. Tôi không cố ý…” – Cô cúi đầu, lời nói run rẩy.
Anh khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên lạnh lùng: “Xin lỗi? Cô nghĩ chỉ một câu ‘xin lỗi’ là xong?”
Trái tim Thiên Diệp thắt lại. Cô muốn mở miệng giải thích, nhưng ánh mắt anh như nhấn chìm cô trong biển lửa, khiến mọi lời nói nghẹn lại.
“Sau giờ làm, ở lại tăng ca. Cả phòng hồ sơ này…” – Anh vỗ tay lên một chồng tài liệu dày cộp đặt trên bàn – “Tôi muốn sáng mai nhìn thấy kết quả. Xem như ‘cái giá’ cô phải trả cho sự cẩu thả hôm nay.”
Mắt cô mở to: “Nhưng… một mình tôi thì…”
“Không có nhưng.” – Anh cắt ngang, giọng sắc như dao. – “Cô muốn giữ công việc này không?”
Câu hỏi ấy như một nhát chém thẳng vào điểm yếu của cô. Gia đình, nợ nần, mẹ bệnh… tất cả hiện lên trong đầu. Cô mím chặt môi, không dám phản kháng.
“… Tôi hiểu rồi.” – Giọng cô nhỏ đến mức như chỉ đủ cho chính mình nghe thấy.
Đêm buông xuống, văn phòng dần chìm trong ánh đèn vàng nhạt. Tầng làm việc vốn ồn ào giờ chỉ còn tiếng gõ bàn phím và tiếng giấy sột soạt. Thiên Diệp ngồi một mình, cố gắng hoàn thành đống hồ sơ như lời anh giao.
Thỉnh thoảng, cô lại liếc về phía cửa kính rộng. Văn phòng tổng giám đốc vẫn sáng đèn. Hình bóng cao lớn của anh thấp thoáng sau lớp kính, đang chăm chú xử lý công việc.
Cảm giác bị ai đó quan sát khiến tim cô run rẩy. Rõ ràng anh không hề để ý, nhưng mỗi khi cô ngẩng lên, dường như ánh mắt anh lại chạm đến, lạnh lùng nhưng nóng bỏng.
Khoảng gần mười giờ tối, cửa văn phòng bất ngờ mở ra. Duyệt Hàn bước đến, tay đút túi quần, chậm rãi dừng trước bàn cô.
“Làm xong chưa?” – Anh hỏi, giọng đều đều.
“Vẫn… vẫn chưa.” – Cô cúi gằm, từng sợi tóc rơi xuống che đi vẻ hoảng loạn trong mắt.
Anh cúi người, một tay chống lên mặt bàn, khoảng cách đột ngột rút ngắn. Hơi thở anh lướt qua má cô, mang theo mùi hương gỗ trầm khiến cô nghẹt thở.
“Nhớ kỹ, Lâm Thiên Diệp.” – Giọng anh trầm khàn, từng chữ như khắc sâu. – “Trong thế giới của tôi, mọi sai lầm đều phải trả giá. Và cô… sẽ không ngoại lệ.”
Trái tim cô đập loạn nhịp, hơi thở dồn dập. Không hiểu vì sao, trong nỗi sợ hãi lại xen lẫn một dòng nhiệt kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể.
Anh rời đi ngay sau đó, để lại hương vị áp lực ngập tràn. Nhưng trong đầu Thiên Diệp, giọng nói ấy vẫn vang vọng, như một khởi đầu cho trò chơi quyền lực chưa có hồi kết.