Cả buổi sáng, Lâm Thiên Diệp tránh né bằng mọi cách. Sau sự cố kẹt thang máy tối qua, tim cô vẫn còn đập dồn dập mỗi khi nhớ lại hơi thở nóng bỏng phả lên da. Rõ ràng anh chẳng làm gì quá đáng, chỉ là khoảng cách gần đến mức nguy hiểm… nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cô bối rối cả đêm.
Cô tự nhủ: Chắc chắn chỉ là do mình tưởng tượng. Tổng giám đốc không thể để mắt đến một nhân viên nhỏ bé như mình.
Nhưng đến buổi trưa, khi cô mang tập báo cáo đi nộp, suy nghĩ ấy lập tức bị phá vỡ.
Văn phòng tổng giám đốc rộng lớn, sàn gỗ bóng loáng, bức tường kính nhìn thẳng ra thành phố sầm uất. Trần Duyệt Hàn ngồi sau bàn làm việc, áo vest cởi bỏ, chỉ còn sơ mi trắng, cà vạt nới lỏng. Cổ áo hé mở, lộ ra đường nét cổ mạnh mẽ.
Cảnh tượng ấy khiến Thiên Diệp thoáng khựng lại. Cô vội cúi đầu, đặt tập tài liệu lên bàn:
“Báo cáo khảo sát hôm nay… tôi đã chuẩn bị xong.”
Anh ngẩng lên, đôi mắt sắc lạnh quét qua. Không nói gì, anh chỉ dựa lưng vào ghế, cầm tập tài liệu lật xem vài trang, rồi bỗng dừng lại.
“Ngẩng đầu lên.” – Giọng anh trầm thấp.
Thiên Diệp cứng người. Cô nghe nhầm chăng?
“Tôi nói…” – Anh nhấn mạnh, đôi mắt khóa chặt vào cô – “Ngẩng đầu. Nhìn vào tôi.”
Cô mím môi, từ từ ngước lên. Nhưng ngay khi ánh mắt chạm vào đôi con ngươi đen sâu thẳm ấy, trái tim lập tức loạn nhịp. Giống như rơi thẳng vào hố sâu, không cách nào thoát.
Anh hơi nhướng mày, khóe môi cong lên đầy thách thức. “Sao? Chỉ một cái nhìn cũng khiến cô run rẩy đến vậy?”
“Tôi… tôi không…” – Cô vội quay đi, nhưng bàn tay anh đã đặt mạnh lên mặt bàn, chặn lại.
“Nhìn thẳng vào mắt tôi.” – Giọng anh khàn đặc, vừa như ra lệnh, vừa như khiêu khích. – “Nếu cô dám nói mình không sợ… thì chứng minh đi.”
Khoảng cách quá gần. Hơi thở anh quấn lấy, nóng rực. Ánh mắt ấy không chỉ sắc bén, mà còn ẩn chứa một ngọn lửa mơ hồ, khiến người ta vừa muốn trốn chạy, vừa muốn bị cuốn vào.
Thiên Diệp cắn chặt môi, gò má nóng bừng. Tim đập đến mức như sắp nổ tung, nhưng cô vẫn cố gắng đối diện. Trong thoáng chốc, cả hai chìm trong im lặng. Chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng hít thở ngày một gấp gáp.
Môi anh khẽ nhếch, ánh nhìn càng thêm mãnh liệt. “Không tệ. Tôi tưởng cô sẽ gục trước khi chịu nổi mười giây.”
Nói rồi, anh lùi lại, thu bàn tay về. Bầu không khí căng thẳng dần giãn ra, nhưng Thiên Diệp vẫn chưa dám thở mạnh.
Cô gượng gạo: “Nếu tổng giám đốc không còn gì… tôi xin phép ra ngoài.”
Khi cô vừa xoay người, giọng anh lại vang lên phía sau:
“Lâm Thiên Diệp.”
Cô dừng bước.
“Lần sau… đừng né tránh ánh mắt tôi.” – Giọng anh trầm khàn, thấp thoáng ý cười. – “Vì một khi đã nhìn vào… cô sẽ không thể rời đi nữa.”
Ra khỏi văn phòng, bước chân Thiên Diệp loạng choạng. Trái tim như vẫn bị giam giữ trong lồng ngực, đập dồn dập.
Anh ta rốt cuộc muốn gì ở mình?
Nhưng sâu trong đáy lòng, cô không dám thừa nhận: ánh mắt ấy, dù nguy hiểm, lại khiến cô không thể ngừng nhớ đến.