Buổi tối hôm đó, Lâm Thiên Diệp lại là người ra khỏi văn phòng muộn nhất. Sau cuộc họp căng thẳng ban ngày, cô còn phải bắt đầu bản khảo sát thị trường như tổng giám đốc yêu cầu. Đầu óc quay cuồng vì mệt mỏi, cơ thể rệu rã, nhưng cô không cho phép bản thân dừng lại.
Đèn hành lang tòa nhà gần như đã tắt bớt. Cô ôm chặt tập tài liệu, bước nhanh về phía thang máy. Khi cửa vừa khép lại, một bóng dáng cao lớn bất ngờ xuất hiện, cánh tay thon dài giữ chặt cánh cửa.
Thiên Diệp giật mình. Người đàn ông mặc vest đen, cà vạt nới lỏng, hơi thở phả ra mùi rượu nhàn nhạt. Chính là Trần Duyệt Hàn.
Cô hoảng hốt cúi đầu: “T… tổng giám đốc.”
Anh không đáp, chỉ bước vào. Cánh cửa đóng lại, không gian hẹp lập tức tràn ngập áp lực vô hình. Hơi thở cô dồn dập, bàn tay nắm chặt mép tập hồ sơ.
Thang máy chạy êm ái được vài tầng, bỗng nhiên “cạch” một tiếng. Đèn chập chờn, rồi toàn bộ cabin dừng hẳn.
Thiên Diệp hoảng loạn, bấm liên tục nút khẩn cấp. Giọng cô run rẩy: “Sao… sao lại thế này?”
Duyệt Hàn nhíu mày, rút điện thoại. Không có tín hiệu. Anh thử liên lạc với hệ thống nội bộ, cũng vô ích.
“Có vẻ hệ thống tạm thời trục trặc.” – Giọng anh bình thản, nhưng ánh mắt liếc qua dáng người nhỏ bé bên cạnh thì thoáng dao động.
Thiên Diệp tựa lưng vào vách kim loại lạnh buốt, bàn tay đặt lên ngực để cố giữ nhịp tim. Nhưng khoảnh khắc ngẩng lên, cô chạm ngay ánh mắt anh – sâu thẳm, tối sầm, như nuốt trọn cả không gian.
Khoảng cách trong cabin quá hẹp. Anh chỉ cần một bước, là gần kề. Hơi thở anh phả vào da thịt cô, mang theo chút men rượu, ấm nóng lạ thường.
“C… có khi nào chúng ta… bị kẹt lâu không?” – Cô lắp bắp, giọng run.
Anh khẽ nghiêng đầu, cúi sát, môi gần chạm vành tai cô. “Sợ sao?”
Một dòng điện chạy dọc sống lưng. Cô lùi lại theo bản năng, nhưng lưng đã dán chặt vào vách thang máy lạnh ngắt. Không còn đường trốn.
Ánh mắt anh hạ thấp, dừng ngay nơi đôi môi khẽ run của cô. Một thoáng im lặng, không khí như ngưng đọng. Chỉ còn tiếng tim cô đập dữ dội trong lồng ngực, vọng lên từng hồi rõ ràng.
“Thú vị thật.” – Anh thì thầm, giọng trầm khàn. – “Ban ngày, cô dám thẳng thừng phản bác trong phòng họp. Nhưng chỉ một chút bóng tối… đã run rẩy thế này.”
Mặt Thiên Diệp đỏ bừng. Cô không biết là vì sợ, hay vì ánh mắt anh như đang thiêu đốt từng mạch máu trong cơ thể mình.
“Tôi… tôi không…” – Cô muốn phản bác, nhưng giọng yếu ớt, chẳng khác gì thừa nhận.
Anh cúi thêm chút nữa. Khoảng cách giữa họ chỉ còn tính bằng hơi thở. Đầu ngón tay anh vô thức chạm nhẹ vào tập tài liệu trong tay cô, rồi lướt dọc xuống… như một lời đe dọa mơ hồ.
Trong khoảnh khắc ấy, cả không gian như bóp nghẹt. Hơi thở của anh áp sát, bao vây lấy cô. Mùi hương gỗ trầm nồng nàn, hòa cùng nhịp tim hỗn loạn, khiến đầu óc cô choáng váng.
Đúng lúc đó, thang máy bật sáng trở lại. Âm thanh cơ giới vang lên, cabin tiếp tục di chuyển.
Thiên Diệp vội vàng né tránh, ôm chặt tập hồ sơ như tấm lá chắn. Tim cô vẫn đập loạn, mặt đỏ bừng đến mức không dám ngẩng đầu.
Duyệt Hàn đứng thẳng người, vẻ mặt đã khôi phục lại sự lạnh lùng thường ngày. Nhưng trong đáy mắt anh, vẫn còn sót lại chút ánh sáng âm ỉ – một ngọn lửa vừa mới được khơi lên, chưa kịp bùng cháy.
Cánh cửa mở ra. Anh đi trước, bóng lưng cao lớn khuất dần, để lại cô vẫn đứng yên trong cabin, bàn tay nắm chặt đến trắng bệch.
Trong lòng cô vang vọng duy nhất một điều:
Người đàn ông này… thật sự nguy hiểm.