Đêm Đà Lạt phủ một lớp sương dày, như muốn che giấu những bí mật của thành phố. Linh và Hạ bước đi dọc bờ hồ Xuân Hương, tay vẫn đan chặt, dù cả hai đều im lặng. Nụ hôn nhẹ lên khóe môi của Hạ vẫn còn lưu lại trên da Linh, như một nét vẽ không thể xóa nhòa. Linh cảm thấy trái tim mình đang đập trong một nhịp điệu mới, vừa ngọt ngào vừa đáng sợ. Cô chưa từng yêu ai, chưa từng để ai bước vào thế giới nội tâm của mình nhanh như Hạ.
“Cô hay đi bộ vào ban đêm thế này à?” Linh hỏi, cố phá vỡ sự im lặng. Cô liếc nhìn Hạ, ánh đèn đường hắt lên gò má cô ấy, làm nổi bật đường nét mềm mại.
Hạ mỉm cười, nhưng ánh mắt lại hướng về mặt hồ lấp lánh. “Thỉnh thoảng. Khi tôi không ngủ được, đi bộ giúp tôi sắp xếp lại suy nghĩ.” Cô dừng lại, quay sang Linh. “Còn cô? Tôi cá là cô thường vẽ đến khuya, đúng không?”
Linh cười nhẹ, gật đầu. “Có những đêm tôi không thể dừng bút. Nhưng tối nay… tôi muốn ở đây hơn.” Lời nói của cô chân thành, và Hạ dường như cảm nhận được điều đó. Cô siết nhẹ tay Linh, rồi bất ngờ dừng lại bên một cây thông lớn, tựa lưng vào thân cây.
“Linh, cô có bao giờ sợ… cảm xúc của mình không?” Hạ hỏi, giọng nhỏ, như thể đang tự nói với chính mình. Linh nhìn cô, nhận ra một tia do dự trong ánh mắt Hạ, như thể cô ấy đang đứng trước một ranh giới vô hình.
“Có,” Linh đáp, bước gần hơn. “Nhưng tôi nghĩ… đôi khi, chính nỗi sợ đó khiến mọi thứ trở nên đáng giá.” Cô dừng lại, ngón tay vô thức chạm vào tay Hạ, lướt nhẹ lên cổ tay mảnh mai. Hạ không rút tay lại, mà khẽ nghiêng đầu, để tóc mình chạm vào vai Linh.
“Cô làm tôi muốn tin vào điều đó,” Hạ thì thầm, giọng run nhẹ. Cô bước gần hơn, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài phân. Linh cảm nhận được hơi thở của Hạ, ấm áp và thoảng mùi oải hương. Trong một khoảnh khắc, cô nghĩ Hạ sẽ hôn cô lần nữa, nhưng Hạ chỉ tựa trán vào trán Linh, mắt nhắm lại, như đang tìm kiếm sự an toàn.
“Linh, tôi… tôi không biết mình có thể cho cô điều gì,” Hạ nói, giọng lạc đi. “Tôi đã từng làm tổn thương một người, chỉ vì tôi không đủ mạnh mẽ.” Cô mở mắt, ánh mắt đầy xáo trộn. “Tôi sợ mình sẽ lặp lại điều đó.”
Linh đặt tay lên má Hạ, ngón cái lướt nhẹ qua gò má cô. “Cô không cần phải hứa gì cả. Chỉ cần… ở đây, với tôi, là đủ.” Lời nói của Linh như một lời an ủi, và Hạ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy vẫn mang chút u buồn.
Họ tiếp tục đi, nhưng không khí giữa họ đã thay đổi – không phải xa cách, mà sâu sắc hơn, như thể cả hai đang bước vào một vùng cảm xúc chưa từng khám phá. Khi họ đến một góc phố nhỏ, nơi những chiếc xe đạp hoa dựng bên đường, Hạ bất ngờ dừng lại, lấy điện thoại ra xem. Sắc mặt cô thay đổi, ánh mắt trở nên căng thẳng.
“Lại là cô ấy,” Hạ lẩm bẩm, gần như không để Linh nghe thấy. Nhưng Linh đã nghe, và tim cô khẽ thắt lại. “Cô ấy” là ai? Người bạn từ Sài Gòn mà Hạ nhắc đến? Hay một người quan trọng hơn?
“Hạ, có chuyện gì sao?” Linh hỏi, giọng dịu dàng nhưng không giấu được sự tò mò. Hạ lắc đầu, nhưng động tác của cô thiếu tự nhiên.
“Chỉ là… một việc tôi cần giải quyết,” Hạ đáp, rồi cất điện thoại đi. Nhưng trước khi cô kịp nói thêm, một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Hạ! Cuối cùng cũng tìm được em!” Một cô gái bước đến, mặc áo khoác dài màu xanh đậm, tóc buộc cao, ánh mắt sắc sảo. Linh cảm thấy một luồng khí lạnh chạy qua người, dù không phải từ thời tiết. Người này là ai, và tại sao Hạ trông như vừa bị bắt gặp?
Hạ quay lại, sắc mặt tái đi. “Mai… sao chị lại ở đây?” Giọng cô run run, như thể đang cố giữ bình tĩnh. Linh đứng lặng, cảm giác mình như một người ngoài cuộc.
Mai bước gần hơn, ánh mắt lướt qua Linh trước khi dừng lại ở Hạ. “Em nghĩ em có thể cứ thế bỏ đi mà không nói gì sao? Chị đã tìm em khắp nơi.” Giọng cô ấy sắc lạnh, nhưng xen lẫn một nỗi đau không che giấu.
Hạ nắm chặt tay Linh, như đang tìm điểm tựa. “Chị, đây không phải lúc,” cô nói, giọng kiên quyết nhưng ánh mắt lại dao động. Linh cảm nhận được sự căng thẳng, nhưng cô không biết phải làm gì. Cô chỉ siết nhẹ tay Hạ, như muốn nói rằng cô vẫn ở đây.
Mai nhìn Linh, ánh mắt như muốn đánh giá. “Và đây là ai?” cô hỏi, giọng lạnh lùng. Linh cảm thấy tim mình đập mạnh, nhưng cô vẫn giữ giọng bình tĩnh.
“Tôi là Linh,” cô đáp, ánh mắt không rời Mai. “Bạn của Hạ.”
Mai cười nhạt, nhưng không nói gì thêm. Cô quay sang Hạ, giọng nhỏ lại. “Chúng ta cần nói chuyện. Một mình.” Hạ do dự, nhìn Linh, ánh mắt đầy xin lỗi.
“Linh, tôi… tôi sẽ giải thích sau,” Hạ nói, giọng gần như van nài. Linh gật đầu, dù trong lòng cô đang dậy sóng. Cô buông tay Hạ, cảm giác như vừa để mất một phần của mình.
Hạ đi theo Mai, bước vào một góc phố khuất. Linh đứng đó, nhìn theo, trái tim nặng trĩu. Cô không biết Mai là ai, nhưng cô biết rằng người con gái ấy có một phần trong quá khứ của Hạ – một phần mà Hạ chưa từng kể. Gió đêm thổi qua, mang theo cái lạnh thấm vào da thịt, nhưng Linh chỉ cảm thấy một khoảng trống đang lớn dần trong lòng.
Cô quay về, bước đi một mình dọc bờ hồ. Ánh đèn vẫn lấp lánh, nhưng giờ đây, chúng chỉ khiến cô nhớ đến ánh mắt của Hạ – vừa gần gũi, vừa xa cách. Linh biết, câu chuyện của họ vừa trở nên phức tạp hơn, và cô sẽ phải đối mặt với nó, dù điều đó có nghĩa là gì.