Màn sương chiều phủ xuống Đà Lạt, nhuộm mọi thứ trong một lớp ánh bạc mỏng manh. Linh đứng trước gương, chỉnh lại chiếc áo khoác len màu xám, lòng bâng khuâng nghĩ về Hạ. Cuộc gọi ngắn ngủi sáng nay vẫn lởn vởn trong đầu cô, cùng với ánh mắt thoáng u buồn của Hạ khi rời quán Mơ Màng. Linh không muốn đoán già đoán non, nhưng cô không thể phủ nhận cảm giác tò mò xen lẫn lo lắng. Hạ đang giấu điều gì, và điều đó có ý nghĩa thế nào với cả hai?
Tin nhắn từ Hạ đến đúng giờ: “Gặp tôi ở hồ Xuân Hương, gần cầu ông Đạo, 7 giờ tối nhé. – Hạ”. Linh mỉm cười, cảm giác tim mình đập nhanh hơn. Cô cầm cuốn sổ phác thảo, như một cách để giữ bình tĩnh, rồi bước ra khỏi nhà, hòa vào không khí lạnh lẽo của Đà Lạt.
Khi Linh đến nơi, Hạ đã đứng đó, bên bờ hồ, dưới ánh đèn đường mờ ảo. Cô mặc một chiếc áo len dài màu kem, tóc buông xõa, bay nhẹ trong gió. Ánh nước hồ phản chiếu lên gương mặt Hạ, làm nổi bật đôi môi mọng và ánh mắt sâu thẳm. Linh bất giác đứng lại, ngắm Hạ từ xa, như thể đang vẽ cô ấy bằng trí tưởng tượng.
“Cô đến rồi,” Hạ quay lại, nụ cười rạng rỡ nhưng vẫn phảng phất chút gì đó không rõ ràng. “Tôi sợ cô sẽ không đến.”
“Sao lại không?” Linh bước đến gần, cố giữ giọng nhẹ nhàng. “Cô đã mời, tôi không thể từ chối được.” Cô mỉm cười, nhưng ánh mắt không rời Hạ, như muốn tìm kiếm câu trả lời cho những câu hỏi chưa thốt ra.
Hạ dẫn Linh đi dọc bờ hồ, nơi những hàng thông đứng lặng lẽ, và tiếng nước vỗ nhẹ vào bờ hòa quyện với tiếng gió. “Tôi thích nơi này vào ban đêm,” Hạ nói, giọng trầm. “Nó yên tĩnh, nhưng không cô đơn. Cô có bao giờ cảm thấy như thế không?”
Linh gật đầu, bước chậm lại để ngang hàng với Hạ. “Có. Nhưng tối nay, tôi không thấy cô đơn.” Cô nhìn Hạ, ánh mắt chân thành. Hạ cười nhẹ, nhưng lần này, cô không đáp lại ngay. Thay vào đó, cô dừng lại bên một băng ghế gỗ, ngồi xuống và ra hiệu cho Linh ngồi cạnh.
Họ ngồi gần nhau, vai chạm vai, hơi ấm từ Hạ lan tỏa qua lớp áo mỏng. Linh cảm nhận được mùi hương oải hương quen thuộc, và tim cô lại đập mạnh hơn. “Sáng nay… cô ổn chứ?” Linh hỏi, giọng dịu dàng, không muốn ép Hạ phải trả lời.
Hạ nhìn ra mặt hồ, ánh mắt xa xăm. “Tôi ổn. Chỉ là… một vài chuyện cũ tìm đến. Một người bạn từ Sài Gòn gọi, muốn tôi quay lại.” Cô dừng lại, ngón tay vô thức đan vào nhau. “Nhưng tôi không muốn quay lại. Không phải bây giờ.”
Linh không hỏi thêm, nhưng cô đặt tay lên tay Hạ, một cử chỉ an ủi. “Cô không cần phải quay lại nếu không muốn. Đà Lạt này… đủ rộng để chứa những khởi đầu mới.” Cô mỉm cười, hy vọng lời mình có thể xoa dịu Hạ.
Hạ quay sang, ánh mắt sáng lên, như thể vừa tìm thấy một tia hy vọng. “Cô luôn biết cách làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm, Linh ạ.” Cô nghiêng người, gần hơn một chút, để mái tóc mình chạm vào vai Linh. “Cô có bao giờ nghĩ… một người xa lạ có thể trở thành quan trọng chỉ sau vài khoảnh khắc?”
Linh cảm thấy hơi thở mình hẫng đi. “Có,” cô đáp, giọng nhỏ. “Và tôi đang nghĩ về điều đó ngay bây giờ.” Cô nhìn vào mắt Hạ, nhận ra khoảng cách giữa họ chỉ còn vài phân. Hạ không nói gì, nhưng ngón tay cô khẽ lùa vào tóc Linh, vuốt nhẹ một lọn tóc, như thể muốn lưu giữ khoảnh khắc này.
“Cô thật sự… quá đặc biệt,” Hạ thì thầm, giọng run nhẹ. Linh cảm nhận được hơi thở ấm áp của Hạ, và trong một khoảnh khắc, cô nghĩ Hạ sẽ cúi xuống gần hơn. Nhưng Hạ dừng lại, ánh mắt dao động giữa khao khát và do dự. “Tôi sợ mình sẽ làm hỏng mọi thứ,” Hạ nói, giọng gần như lạc đi.
Linh nắm lấy tay Hạ, siết nhẹ. “Cô không làm hỏng gì cả. Chỉ cần… ở đây, với tôi.” Lời nói của Linh như một lời hứa, và Hạ dường như cảm nhận được điều đó. Cô mỉm cười, rồi bất ngờ tựa đầu vào vai Linh, để hơi ấm của cả hai hòa quyện trong không khí lạnh.
Họ ngồi đó, lặng lẽ, chỉ có tiếng nước hồ và nhịp tim hòa nhịp. Linh cảm thấy ngón tay Hạ đan chặt vào tay mình, như thể đang tìm một điểm tựa. Cô không biết quá khứ của Hạ là gì, nhưng cô biết mình muốn ở bên Hạ, dù chỉ là trong khoảnh khắc này.
Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua, khiến Hạ rùng mình. Linh cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng khoác lên vai Hạ. “Cô lạnh kìa,” Linh nói, giọng quan tâm. Hạ nhìn cô, ánh mắt mềm mại, rồi bất ngờ kiễng chân, đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi Linh. Nụ hôn ngắn ngủi, nhưng đủ khiến Linh cảm thấy cả thế giới như ngừng quay.
“Cảm ơn cô, Linh,” Hạ thì thầm, má ửng hồng. “Vì đã khiến tôi muốn ở lại.” Cô quay đi, nhưng tay vẫn nắm chặt tay Linh, như sợ buông ra sẽ mất đi điều gì quý giá.
Họ tiếp tục đi dọc bờ hồ, ánh đèn phản chiếu trên mặt nước như những ngôi sao lạc. Linh biết, mỗi bước đi bên Hạ là một nét vẽ mới trong bức tranh trái tim cô. Nhưng sâu thẳm, cô cảm nhận được rằng câu chuyện của họ đang dần chạm đến những bí mật chưa được hé lộ.