dưới tán cây đa năm ấy

Chương 10: Những Ngày Thành Phố


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng còi xe inh ỏi. Mùi khói xăng lẫn mùi bánh mì nóng hổi từ xe đẩy ven đường. Ngọc đứng giữa ngã tư, tay ôm balo, cảm giác choáng ngợp trùm lấy cô. Thành phố ồn ào và hối hả quá, khác hẳn tiếng gà gáy và tiếng suối chảy ở làng quê.

Cô ở trọ trong một căn phòng nhỏ trên tầng 3 của dãy nhà tập thể cũ. Căn phòng chỉ vừa đủ kê một chiếc giường, một bàn học, và cái tủ quần áo ọp ẹp. Nhưng so với việc phải dậy từ 5 giờ sáng ra đồng, đây là thế giới mới mẻ và tự do.

Buổi tối đầu tiên, Ngọc mở cuốn sổ tay Phong tặng. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn vàng hắt xuống con hẻm nhỏ, và viết:

“Ngày 1 – Thành phố ồn ào quá. Em thấy mình lạc lõng như hạt cát trong bãi biển. Nhưng em sẽ cố quen, để khi kể cho anh nghe, em sẽ kể bằng nụ cười.”

Ngày qua ngày, Ngọc bắt đầu quen với những chuyến xe buýt chật cứng người, với việc tự nấu ăn bằng chiếc bếp điện nhỏ, và cả việc phải học cách trả giá ở chợ. Có hôm, cô đi lạc gần một giờ đồng hồ mới tìm được đường về phòng. Nhưng mỗi tối, cuốn sổ lại đầy thêm vài dòng chữ vụng về, nghiêng nghiêng.

Một chiều cuối tuần, Ngọc ghé bưu điện, gửi về làng một phong bì nhỏ. Bên trong là tấm bưu thiếp in hình thành phố về đêm và vài dòng chữ:

“Em ổn. Anh giữ lời hứa nhé.”

Cô không biết rằng, khi nhận được, Phong đã ngồi thật lâu bên hiên nhà, đọc đi đọc lại đến thuộc từng chữ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.