dưới tán cây đa năm ấy

Chương 9: Ngày Rời Làng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, sương mờ vẫn còn phủ nhẹ trên cánh đồng. Tiếng gà gáy vang vọng khắp thôn xóm. Trên con đường đất dẫn ra bến xe, bánh xe kéo lạo xạo, chở theo những món đồ được buộc chằng chịt.

Ngọc ngồi ở bậc cửa, ôm chiếc balo cũ. Mẹ đang dọn dẹp nốt mấy món đồ nhỏ, bố đứng ngoài sân nói chuyện với hàng xóm. Trong lòng cô nặng trĩu, mỗi tiếng chim hót, mỗi cơn gió qua như khắc sâu thêm cảm giác sắp xa nơi này.

Phong xuất hiện ở đầu ngõ. Cậu mặc áo sơ mi trắng, quần jean bạc màu, đôi dép tổ ong quen thuộc. Trên tay cậu là một túi nhỏ, gói giấy bọc cẩn thận.

– Cho em. – Phong đưa ra, hơi ngập ngừng.

Ngọc mở ra, bên trong là một cuốn sổ tay và một cây bút máy màu xanh. Trang đầu cuốn sổ có dòng chữ viết nắn nót: “Ghi lại mọi chuyện ở thành phố, để khi gặp lại, kể cho anh nghe.”

– Anh biết em hay quên, nên… để em ghi lại. – Cậu cười nhẹ, nhưng trong mắt ánh lên sự bịn rịn.

Tiếng gọi từ mẹ vang lên:
– Ngọc, nhanh lên con, xe sắp đến rồi!

Ngọc nuốt nghẹn, nhìn Phong thật lâu.
– Anh… giữ lời hứa nhé.

Phong gật.
– Em cũng vậy.

Chiếc xe khách dừng trước cổng làng, tiếng máy nổ vang vọng. Ngọc bước lên xe, quay đầu lại lần cuối. Phong vẫn đứng đó, dưới gốc đa già, đôi tay đút vào túi quần, mắt dõi theo cho đến khi chiếc xe khuất hẳn sau con dốc.

Trong balo, cuốn sổ tay như ấm lên. Còn trong tim, lời hứa mùa hạ năm ấy khắc sâu hơn bất cứ điều gì khác.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.