duyên phận ngược chiều của thiếu phu nhân

Chương 1: Hợp Đồng Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kiều An Nhiên cố gắng hít một hơi thật sâu, nhưng luồng không khí lạnh lẽo trong phòng tiếp khách tầng 88 của Tập đoàn Hạo Thiên không giúp ích gì. Nó chỉ làm tăng thêm áp lực đang đè nặng lên lồng ngực cô, thứ áp lực nặng nề đến mức khiến cô cảm thấy như trái tim mình đang bị nghiền nát thành bụi vụn.

Một tuần. Đã một tuần trôi qua kể từ cái ngày định mệnh ấy, ngày mà dự án "Ngọn Hải Đăng" – khu phức hợp căn hộ cao cấp mà cô đã đổ hết tâm huyết để thiết kế kết cấu – suýt sụp đổ trong một buổi kiểm tra tải trọng ngoài ý muốn. Nguyên nhân không phải do vật liệu, mà là một sai sót chết người trong khâu tính toán áp suất nền móng, một lỗi mà đội ngũ của cô đã mắc phải, và là lỗi mà với tư cách là người đứng đầu, cô phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm.

An Nhiên nhắm mắt lại. Số tiền bồi thường thiệt hại ban đầu được ước tính lên tới con số khủng khiếp: bảy trăm tỷ đồng. Bảy trăm tỷ, đối với một kiến trúc sư trẻ chỉ mới gầy dựng được một công ty thiết kế nhỏ chưa đầy ba năm như cô, đó không khác gì một bản án tử hình, không chỉ cho sự nghiệp mà còn cho cả tương lai.

Cô ngước nhìn ra ngoài cửa sổ kính. Từ độ cao này, toàn bộ thành phố hiện ra như một bàn cờ thu nhỏ, nơi người ta tranh giành nhau từng bước đi, từng ô vuông đất đai. Và cô, Kiều An Nhiên, từng nghĩ mình có thể tự tin bước đi trên bàn cờ ấy bằng đôi chân của chính mình, giờ đây lại bị mắc kẹt, bị cuốn vào cuộc chơi của những gã khổng lồ.

Cánh cửa gỗ mun chạm khắc tinh xảo đột ngột mở ra. Thư ký riêng của Lâm Hạo Thiên, một người đàn ông mặc vest đen lạnh lùng, cúi đầu một cách máy móc. “Kiều tiểu thư, mời cô vào. Lâm tổng đang chờ.”

An Nhiên đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo sơ mi trắng đã có phần nhàu nhĩ sau những đêm mất ngủ. Tự trọng của một kiến trúc sư kiên cường nhắc nhở cô phải ngẩng cao đầu, dù cho bước chân cô đang nặng trịch như mang chì.

Văn phòng của Lâm Hạo Thiên nằm ở vị trí trung tâm, được thiết kế theo phong cách tối giản, sử dụng chủ yếu là kính, thép và đá cẩm thạch đen. Nó không đơn thuần là một nơi làm việc; nó là một pháo đài quyền lực, nơi mà mọi quyết định được đưa ra đều có khả năng thay đổi cục diện kinh tế của cả khu vực.

Lâm Hạo Thiên đang đứng quay lưng về phía cô, nhìn ra khung cảnh thành phố rộng lớn. Chiều cao nổi bật và bộ vest bespoke cắt may hoàn hảo càng làm nổi bật vẻ ngoài lạnh lùng, uy quyền của anh ta. Mái tóc đen cắt tỉa gọn gàng, bờ vai rộng và một phong thái điềm tĩnh, nguy hiểm. Ngay cả khi không nhìn thấy mặt, anh ta vẫn toát ra khí chất của một kẻ nắm giữ vận mệnh.

“Lâm tổng.” An Nhiên cất giọng, cố gắng giữ cho nó không run rẩy.

Hạo Thiên từ từ quay lại. Đôi mắt anh ta là thứ đầu tiên khiến An Nhiên cảm thấy ngạt thở. Nó không phải là sự giận dữ hay thất vọng như cô mong đợi, mà là sự lạnh lùng đến mức vô cảm, như thể anh ta đang nhìn một món đồ bị hỏng, một sự bất tiện cần phải được dọn dẹp.

“Kiều tiểu thư,” anh ta nói, giọng trầm ấm nhưng lại không hề có chút hơi ấm nào, “cô đã xem kỹ báo cáo thiệt hại chưa?”

“Tôi đã xem, và tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm,” An Nhiên đáp, đặt một tập tài liệu mỏng lên bàn. Đó là bản cam kết chuyển nhượng toàn bộ tài sản cá nhân và quyền sở hữu công ty của cô. “Số tài sản này không đủ để bồi thường thiệt hại của dự án Ngọn Hải Đăng. Tuy nhiên, tôi cam kết sẽ sử dụng toàn bộ thu nhập trong tương lai để trả nợ. Tôi sẽ hợp tác với đội ngũ pháp lý của anh để thiết lập lịch trình trả nợ chi tiết.”

Hạo Thiên không thèm nhìn tập tài liệu. Anh ta lướt qua cô bằng ánh mắt thăm dò, như thể cô là một phương trình phức tạp mà anh ta đang cố gắng giải mã. Anh ta điềm nhiên ngồi xuống chiếc ghế da đen, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn. Tiếng gõ vang lên đều đặn, như tiếng đồng hồ đếm ngược sinh mệnh.

“Kiều An Nhiên,” Hạo Thiên cuối cùng cũng dùng tên cô, “cô nghĩ mạng sống và sự nghiệp của cô đáng giá bao nhiêu so với danh tiếng bị tổn hại của Tập đoàn Hạo Thiên, hay hơn nữa là giá trị của dự án bị hủy bỏ này?”

An Nhiên nuốt khan. “Tôi biết nó không tương xứng. Nhưng tôi chỉ có thể làm được như vậy.”

Hạo Thiên nhếch mép, một nụ cười gần như không tồn tại, lạnh lẽo. “Tôi không hứng thú với những tài sản nhỏ bé hay những cam kết trả nợ viển vông. Tôi không thiếu tiền, Kiều tiểu thư.”

Anh ta nghiêng người về phía trước, ánh mắt khóa chặt lấy cô. “Điều tôi thiếu là một lá chắn. Một sự sắp đặt.”

An Nhiên cau mày, cảm thấy một điềm báo không lành. “Ý anh là gì?”

Hạo Thiên đẩy một tập tài liệu khác, dày hơn, về phía cô. “Đây là Hợp đồng Hôn nhân Vô thời hạn.”

An Nhiên sững sờ. Cô nhìn chằm chằm vào tiêu đề in đậm, tưởng chừng như mình đang nằm mơ. “Hôn nhân? Anh đang đùa sao, Lâm tổng?”

“Tôi không bao giờ đùa trong công việc,” Hạo Thiên đáp. “Tôi cần một người vợ không có bối cảnh gia tộc đáng kể, không có tham vọng chính trị hay kinh tế. Một người có lý lịch trong sạch, nhưng lại đang mắc kẹt trong một hoàn cảnh mà cô ta không thể từ chối.”

Anh ta dừng lại, để sự thật thấm vào An Nhiên. “Và cô, Kiều tiểu thư, hoàn hảo cho vai trò đó.”

Lâm Hạo Thiên giải thích một cách khô khan, như đang trình bày một bản kế hoạch kinh doanh: “Gia tộc Lâm đang có vấn đề. Bà nội tôi muốn tôi kết hôn với con gái của gia đình họ Trịnh để củng cố quyền lực, nhưng tôi không muốn. Tôi cần một cuộc hôn nhân chớp nhoáng, một vụ đã rồi, để cắt đứt mọi sự sắp đặt. Cô sẽ đóng vai Thiếu phu nhân Lâm trong vòng một năm, hoặc cho đến khi vị thế của tôi hoàn toàn vững chắc.”

An Nhiên hoàn toàn mất bình tĩnh. Cô đứng bật dậy. “Không thể nào! Tôi sẽ không bán cuộc đời mình như vậy! Tôi chấp nhận trả nợ, tôi chấp nhận bị kiện, nhưng tôi sẽ không kết hôn với một người đàn ông tôi không yêu, vì một lý do vô nghĩa!”

“Vô nghĩa?” Hạo Thiên cười nhạt. “Hãy nhìn vào điều khoản thứ ba.”

An Nhiên buộc mình phải ngồi xuống và lật trang. Điều khoản thứ ba ghi rõ: "Đổi lại việc thực hiện Hợp đồng hôn nhân, Tập đoàn Hạo Thiên sẽ tuyên bố rút lại toàn bộ yêu cầu bồi thường, đồng thời cung cấp một khoản đầu tư Ẩn danh (được ngụy trang hợp pháp) để Kiều An Nhiên khởi nghiệp lại sau khi hợp đồng kết thúc."

“Một khoản đầu tư không chỉ xóa nợ, mà còn đảm bảo cô có đủ vốn để xây dựng lại sự nghiệp từ đầu,” Hạo Thiên nhấn mạnh. “Nếu cô từ chối, cô sẽ mất tất cả. Công ty của cô sẽ bị phá sản, và cô sẽ mang gánh nợ bảy trăm tỷ đến hết đời, danh tiếng của cô trong ngành kiến trúc sẽ bị hủy hoại.”

Sự kiêu hãnh của An Nhiên là thứ duy nhất cô còn lại. Nhưng đó cũng là thứ đang bị anh ta sử dụng để ép buộc cô. Cô biết rõ hậu quả của việc bị Tập đoàn Hạo Thiên kiện: cả đời cô sẽ gắn liền với chữ 'Lỗi', không một công ty nào dám thuê cô, không một ngân hàng nào dám cho cô vay vốn. Cô sẽ mất đi niềm đam mê, mất đi tất cả những năm tháng học tập và làm việc chăm chỉ.

“Một năm,” An Nhiên lặp lại, giọng cô khàn đi vì thất vọng. “Một năm sống trong vỏ bọc.”

“Chính xác. Chúng ta sẽ là người xa lạ trong nhà. Chúng ta sẽ có những quy tắc rõ ràng,” Hạo Thiên nói, ánh mắt anh ta không hề dao động. “Cô chỉ cần đóng vai Thiếu phu nhân hoàn hảo trước mặt gia tộc và truyền thông.”

An Nhiên nhìn chằm chằm vào Hạo Thiên. Anh ta quá vô tình, quá thực dụng. Anh ta không hề coi cô là một con người, mà là một quân cờ hoàn hảo trong cuộc đấu tranh quyền lực của anh ta. Nhưng cô cũng biết, đây là cơ hội duy nhất để giữ lại danh dự nghề nghiệp, giữ lại ngọn lửa khao khát kiến trúc trong mình.

Cô nghĩ đến người cha quá cố của mình, một người từng dặn dò cô phải giữ gìn sự chính trực của một kiến trúc sư. Thà làm một con rối trong một năm rồi đường hoàng trở lại, còn hơn là bị chôn vùi trong đống nợ và nỗi hổ thẹn cả đời.

Sau một khoảng lặng kéo dài như vô tận, An Nhiên chậm rãi cầm bút. Chiếc bút máy bằng vàng lạnh buốt trong tay cô.

“Tôi có một điều kiện,” cô nói, nhìn thẳng vào mắt anh ta. “Trong thời gian hợp đồng, tôi không muốn bất kỳ sự can thiệp nào vào công việc cá nhân của tôi. Và chúng ta sẽ không bao giờ… có bất kỳ mối quan hệ thực sự nào.”

Hạo Thiên gật đầu, chấp nhận dễ dàng. “Tôi đã nói rồi, cô chỉ là một lá chắn. Tôi tôn trọng không gian riêng tư. Cô có thể tiếp tục công việc cá nhân, miễn là cô hoàn thành tốt vai trò Thiếu phu nhân khi cần thiết.”

An Nhiên không nói thêm lời nào. Cô ký tên mình: Kiều An Nhiên, bên dưới chữ ký của Lâm Hạo Thiên. Chữ ký của cô, thường thanh thoát và đầy tự tin trên bản vẽ, giờ đây lại cứng nhắc và run rẩy trên giấy tờ hôn nhân.

Giây phút cô đặt bút xuống, cô cảm thấy như mình vừa ký vào bản án giao nộp linh hồn mình cho ma quỷ.

“Tốt,” Hạo Thiên nói, cầm lấy bản hợp đồng, lướt qua chữ ký của cô. “Bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ chuyển đến biệt thự chính của tôi ở ngoại ô. Mọi thông tin về quá trình chuyển đổi và các quy tắc sinh hoạt sẽ được thư ký của tôi gửi đến cô. Điện thoại, trang phục, mọi thứ đều sẽ được sắp xếp theo tiêu chuẩn của Thiếu phu nhân Lâm.”

An Nhiên đứng dậy. Cô không muốn nán lại thêm một giây phút nào trong không gian ngột ngạt này.

“Tôi đã ký. Bây giờ tôi có thể đi được chưa?” cô hỏi, giọng nói cứng rắn.

Hạo Thiên nhìn cô, lần này, ánh mắt của anh ta có một chút gì đó khó hiểu lướt qua, nhưng nó nhanh chóng bị che giấu bởi sự lạnh lùng quen thuộc.

“Tất nhiên. Chúc mừng cô, Kiều An Nhiên. Từ giờ phút này, cô là Thiếu phu nhân Lâm,” anh ta nói, nhưng câu chúc mừng nghe chói tai và xa lạ hơn bất cứ lời đe dọa nào.

An Nhiên quay lưng bước đi. Cô không ngoái lại. Cả quá trình diễn ra chỉ trong vòng chưa đầy một giờ đồng hồ, nhưng nó đã thay đổi hoàn toàn quỹ đạo cuộc đời cô.

Khi An Nhiên rời khỏi tòa nhà Hạo Thiên, ánh nắng chiều tà rọi vào mắt cô, chói lòa và mờ ảo. Cô nhìn chiếc nhẫn kim cương lớn được chuẩn bị sẵn, đặt trong một chiếc hộp nhung đỏ do thư ký đưa cho, nằm lạnh lẽo trong túi xách.

Cô sắp trở thành vợ của Lâm Hạo Thiên, người thừa kế của tập đoàn quyền lực nhất thành phố. Một cuộc hôn nhân không có tình yêu, không có hy vọng, chỉ có một tờ giấy lạnh lùng và một năm đóng vai hoàn hảo.

Cảm giác cay đắng không ngừng dâng lên. Cô đã bán mình, không phải vì tiền bạc, mà vì khao khát được tiếp tục làm người kiến tạo.

Trong khi đó, ở tầng 88, Lâm Hạo Thiên vẫn đứng ở vị trí cũ. Anh ta không nhìn vào hợp đồng, mà nhìn vào khoảng không. Ánh mắt lạnh lẽo của anh ta ẩn chứa một sự mệt mỏi sâu sắc mà không ai nhận ra.

"Thiếu phu nhân Lâm…," anh lẩm bẩm, một cụm từ mà anh chưa bao giờ nghĩ sẽ gắn liền với mình theo cách này.

Anh ta không muốn kết hôn. Anh ta không muốn ai bước vào cuộc đời mình. Nhưng phe đối lập trong gia tộc, đứng đầu là người chú (kẻ thủ ác trong tương lai), đang cố gắng gây áp lực bằng mọi cách. Hợp đồng này là một động thái bất đắc dĩ để tự vệ.

"Cô gái này..." Hạo Thiên nghĩ về Kiều An Nhiên, về đôi mắt rực lửa và sự kiên định khi cô đưa ra điều kiện về không gian riêng tư. "Cô ta có vẻ mạnh mẽ hơn những gì mình dự đoán."

Nhưng anh ta nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó. Đối với anh, cô chỉ là một công cụ, một thỏa thuận. Mối quan hệ này phải hoàn toàn lạnh lùng và chuyên nghiệp.

Anh lấy điện thoại, gọi cho thư ký. “Hãy đảm bảo rằng mọi thông tin về cha mẹ cô ấy, đặc biệt là quá khứ của Kiều Thế Thành, phải được giữ kín tuyệt đối. Cô ta không được phép biết bất cứ điều gì. Càng ít biết, càng an toàn.”

Lâm Hạo Thiên không biết rằng, chính quyết định lạnh lùng và thực dụng này của anh đã vô tình kéo Kiều An Nhiên, con gái của Kiều Thế Thành, sâu vào mớ bòng bong ân oán gia tộc mà anh đang cố gắng né tránh. Chiếc lá chắn anh tạo ra, hóa ra lại là điểm yếu lớn nhất của anh trong tương lai.

An Nhiên, giờ đây đang là "Thiếu phu nhân Lâm" trên giấy tờ, về nhà sắp xếp hành lý. Cô nhìn vào chiếc điện thoại cũ kỹ, gửi một tin nhắn cuối cùng cho người bạn thân nhất của mình: “Tớ cần biến mất một thời gian. Đừng tìm tớ. Tớ sẽ quay lại, và khi đó, tớ sẽ mạnh mẽ hơn.”

Cô gói gém những bản vẽ kiến trúc yêu thích của mình một cách cẩn thận, như thể chúng là những đứa con tinh thần. Đó là tất cả những gì cô giữ lại.

Sáng hôm sau, một chiếc xe Maybach đen bóng đợi cô ở dưới chung cư. An Nhiên khoác lên mình chiếc áo khoác sang trọng mà thư ký đã gửi đến, cài lên ngón áp út chiếc nhẫn kim cương nặng trịch. Cô bước lên xe, từ bỏ hoàn toàn cái tôi của Kiều An Nhiên tự do, và bước vào vai diễn của Thiếu phu nhân Lâm.

Bắt đầu từ hôm nay, cuộc đời cô là một vở kịch xa hoa, lạnh lẽo, và đầy rẫy những bí mật. Cô biết, trong thế giới của Lâm Hạo Thiên, mọi thứ đều có cái giá của nó. Và cái giá cho sự cứu rỗi sự nghiệp của cô, chính là một năm sống trong Duyên Phận Ngược Chiều này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×