Chiếc Maybach đen bóng lướt đi trên con đường ngoại ô được bao bọc bởi những hàng cây bạch đàn thẳng tắp. Kiều An Nhiên ngồi ở ghế sau, lẳng lặng nhìn cảnh vật lùi lại. Thành phố ồn ào, nơi cô từng tranh đấu từng ngày để xây dựng ước mơ, đã bị bỏ lại phía sau. Thứ đón chờ cô phía trước là một thế giới hoàn toàn khác, được ngăn cách bởi cổng sắt cao vút và tường rào kiên cố.
Biệt thự chính của Lâm Hạo Thiên không đơn thuần là một căn nhà, nó là một pháo đài đá cẩm thạch.
Khi chiếc xe dừng lại trước bậc thềm, An Nhiên ngước nhìn. Kiến trúc theo phong cách Tân Cổ điển Châu Âu, đồ sộ và uy nghiêm, hoàn toàn không có một chút hơi ấm nào. Nó giống một bảo tàng vĩ đại hơn là một tổ ấm. Mọi thứ đều được thiết kế để thể hiện quyền lực và sự giàu có không giới hạn: từ những cột đá hoa cương khổng lồ, đến khu vườn cảnh quan được cắt tỉa hoàn hảo, không một chiếc lá thừa thãi. Nó đẹp đến mức lạnh lẽo.
Thư ký Mạc, người đã hoàn tất mọi thủ tục pháp lý cho cô, mở cửa xe. “Thiếu phu nhân, mời cô. Từ hôm nay, đây là nơi cô sinh sống.”
Từ "Thiếu phu nhân" nghe như một danh hiệu xa lạ, một bộ áo giáp quá khổ mà cô buộc phải khoác lên. An Nhiên bước ra, cảm thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay áp út nặng trịch và lạnh lẽo, không hề khớp với bàn tay chai sạn vì cầm thước và bút vẽ của mình.
Cô được dẫn vào nhà. Nội thất bên trong càng làm cô choáng ngợp. Trần nhà cao vút, đèn chùm pha lê Baccarat lấp lánh như một dòng sông băng. Mọi đồ vật, từ bộ sofa da Ý đến bức tranh trừu tượng đắt giá trên tường, đều là tuyên ngôn của sự hoàn hảo và cô độc.
Một người phụ nữ trung niên, mặc đồng phục đen trắng gọn gàng, cúi chào An Nhiên một cách tiêu chuẩn. Đó là Quản gia Trần, người phụ trách mọi hoạt động trong biệt thự. Ánh mắt bà ta lịch sự nhưng dò xét, như đang đánh giá chất lượng của một món đồ mới được gửi đến.
“Chào mừng Thiếu phu nhân. Tôi là Quản gia Trần. Tôi sẽ hướng dẫn cô về những quy tắc cơ bản của dinh thự này.”
An Nhiên gật đầu. Cô biết, trong ngôi nhà này, ngay cả không khí cũng có quy tắc.
Quản gia Trần dẫn cô lên tầng trên, nơi có căn phòng ngủ chính. Hoặc, như Hạo Thiên đã sắp đặt, hai căn phòng ngủ chính, được kết nối bởi một phòng làm việc chung và một phòng thay đồ khổng lồ.
“Đây là cánh của Thiếu phu nhân,” Quản gia Trần chỉ vào một căn phòng rộng lớn, tông màu trắng và xám ngọc trai. “Thiếu gia Lâm đã yêu cầu chuẩn bị mọi thứ theo phong cách tối giản, phù hợp với nghề nghiệp của cô.”
An Nhiên nhìn lướt qua. Căn phòng đẹp hoàn hảo, nhưng thiếu đi sự sống.
“Và đây là Quy tắc sinh hoạt mà Lâm tổng đã lập ra cho Thiếu phu nhân,” Thư ký Mạc đưa cho cô một tập tài liệu in dày dặn, ghim lại cẩn thận.
An Nhiên mở ra, lướt qua. Hàng chục điều khoản được liệt kê, không sót một chi tiết nào.
Trích đoạn Quy tắc sinh hoạt – (Hợp đồng phụ):
Khu vực sinh hoạt: Thiếu phu nhân sẽ sử dụng Cánh Tây. Thiếu gia Lâm sử dụng Cánh Đông. Cấm tự ý bước vào khu vực riêng của đối phương trừ trường hợp khẩn cấp (y tế hoặc hỏa hoạn).
Thời gian giao tiếp công cộng: Các bữa ăn chính thức (ăn tối với người nhà hoặc đối tác) là bắt buộc. Trong các sự kiện công khai, Thiếu phu nhân phải luôn đứng cách Thiếu gia Lâm một khoảng không quá 50 cm và không dưới 30 cm (được ghi chú rõ ràng), trừ khi có hành động thân mật do Thiếu gia Lâm chủ động.
Quan hệ gia đình: Chỉ xưng hô 'Anh – Em' trước mặt người ngoài. Khi chỉ có hai người, tuyệt đối không được có bất kỳ sự gần gũi hay giao tiếp cá nhân nào không cần thiết. Mọi thông tin cần trao đổi sẽ thông qua Quản gia Trần hoặc Thư ký Mạc.
Công việc: Thiếu phu nhân có quyền tiếp tục công việc cá nhân. Tuy nhiên, bất kỳ cuộc gặp gỡ nào với đối tác kinh doanh hoặc bạn bè phải được báo trước 24 giờ để kiểm duyệt danh tính, nhằm đảm bảo bí mật hôn nhân và an ninh gia tộc.
Duy trì hình tượng: Thiếu phu nhân phải luôn duy trì hình ảnh thanh lịch, kín đáo, và thông minh. Danh tiếng của cô là danh tiếng của gia tộc Lâm.
An Nhiên đọc xong, môi cô nở một nụ cười mỉa mai. “Không quá 50 cm và không dưới 30 cm… Lâm tổng thật tỉ mỉ. Đây là cuộc hôn nhân hay là một buổi tập đội hình duyệt binh?”
Thư ký Mạc giữ khuôn mặt vô cảm. “Đó là quy tắc do Lâm tổng tự mình soạn thảo, Thiếu phu nhân.”
“Vậy thì tốt,” An Nhiên gấp tập tài liệu lại. “Điều kiện của tôi cũng rất rõ ràng: không can thiệp. Tôi cần một phòng làm việc độc lập. Không phải là phòng làm việc chung để trang trí, mà là một nơi có thể bày biện bản vẽ, vật liệu, và làm việc tới khuya. Không ai được phép vào, ngay cả Lâm tổng.”
Thư ký Mạc và Quản gia Trần nhìn nhau. Yêu cầu này nằm ngoài dự kiến.
“Chúng tôi sẽ báo cáo lại Lâm tổng,” Quản gia Trần nói.
An Nhiên không cho họ cơ hội phản đối. “Không cần. Tôi đã ký hợp đồng. Nếu tôi phải đóng vai Thiếu phu nhân, tôi phải có đủ sự yên tĩnh để làm việc, đổi lấy một năm hy sinh này.”
Buổi chiều hôm đó, An Nhiên dành thời gian để sắp xếp đồ đạc. Hành lý của cô chỉ vẻn vẹn một chiếc vali nhỏ chứa sách chuyên ngành, bản vẽ và vài bộ quần áo đơn giản. Đối lập hoàn toàn với căn phòng thay đồ khổng lồ, nơi đã được chất đầy những bộ váy áo hàng hiệu và phụ kiện đắt tiền được chuẩn bị sẵn, tất cả đều là màu trung tính và kiểu dáng thanh lịch.
Cô thay một bộ đồ ngủ đơn giản, ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn. Cô nhớ căn hộ cũ của mình, nơi cô có thể nghe thấy tiếng ồn ào của thành phố và mùi cà phê rang. Ở đây, chỉ có sự tĩnh lặng đến ghê người, như thể thế giới bên ngoài đã bị bóp nghẹt.
Lúc 8 giờ tối, cô nhận được thông báo từ Quản gia Trần: Lâm Hạo Thiên yêu cầu gặp cô tại phòng làm việc chung để thảo luận về lịch trình công khai.
An Nhiên khoác vội chiếc áo choàng. Khi cô bước vào, Lâm Hạo Thiên đã ở đó. Anh ta không mặc vest, mà là một chiếc áo sơ mi lụa đen, tay áo xắn cao để lộ cánh tay rắn chắc. Anh ta đang đọc tài liệu, không ngước mắt lên.
“Cô đến rồi,” anh ta nói, giọng anh ta không có lấy một ngữ điệu.
“Tôi hy vọng chúng ta có thể kết thúc nhanh chóng. Quy tắc số ba nói rằng chúng ta không nên có giao tiếp cá nhân không cần thiết,” An Nhiên đáp trả bằng chính lời lẽ của anh ta.
Hạo Thiên ngước nhìn, đôi mắt đen của anh ta thoáng chút ngạc nhiên. “Cô học thuộc quy tắc khá nhanh đấy, Kiều An Nhiên.”
“Đó là bản năng sinh tồn. Tôi không muốn phạm luật trong một hợp đồng trị giá bảy trăm tỷ.”
Hạo Thiên đặt tập tài liệu xuống. “Tốt. Ngày mốt, chúng ta sẽ tham dự Bữa tiệc từ thiện Ánh Sáng của Hiệp hội Doanh nhân. Đó sẽ là lần ra mắt chính thức của cô với tư cách là Thiếu phu nhân Lâm.”
“Tôi cần làm gì?”
“Chỉ cần làm theo những gì cô được hướng dẫn. Cô đã nhận được lịch trình chi tiết và danh sách khách mời quan trọng. Thư ký Mạc sẽ hướng dẫn cô về phong cách giao tiếp và những chủ đề nên tránh.”
“Tôi là kiến trúc sư, không phải diễn viên. Tôi không cần ai dạy tôi cách giao tiếp,” An Nhiên lạnh lùng.
Hạo Thiên nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò. “Sự nghiệp của cô đã tạm thời bị đóng băng. Đây là vai diễn duy nhất cô phải hoàn thành trong một năm. Cô có thể là kiến trúc sư kiên cường ngoài kia, nhưng ở đây, cô là Thiếu phu nhân Lâm. Vai trò này đòi hỏi sự hoàn hảo, đặc biệt là khi chúng ta sẽ gặp gỡ bà nội tôi và những người Trịnh.”
“Người Trịnh?”
“Con gái của gia đình họ Trịnh, người mà gia tộc muốn tôi kết hôn. Cô ta sẽ xuất hiện,” Hạo Thiên nói. “Nhiệm vụ của cô là phải tỏ ra hoàn hảo, khiến mọi người tin rằng cuộc hôn nhân này là định mệnh, là thứ không thể bị phá vỡ. Cô phải là lá chắn không tì vết của tôi.”
An Nhiên siết chặt tay. Bị gọi là "lá chắn" khiến lòng tự trọng của cô bị tổn thương sâu sắc.
“Về phòng làm việc độc lập của tôi,” An Nhiên thay đổi chủ đề, quyết tâm đòi lại sự tự do duy nhất của mình. “Thư ký Mạc nói sẽ báo cáo anh.”
“Tôi đã đồng ý,” Hạo Thiên nói một cách bất ngờ. “Phòng làm việc ở tầng hầm sẽ được sửa chữa thành studio của cô. Cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn ở đó. Sẽ không ai làm phiền cô.”
An Nhiên hơi ngạc nhiên trước sự đồng ý dễ dàng này. “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn. Đó là một phần của thỏa thuận. Cô có không gian riêng, và tôi có một Thiếu phu nhân hoàn hảo,” Hạo Thiên đứng dậy, kết thúc cuộc gặp. “Đừng quên buổi thử đồ vào sáng mai.”
Anh ta đi về phía cánh cửa Cánh Đông, không thèm nhìn lại.
An Nhiên quay về phòng mình. Cô cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết. Cuộc sống mới này không phải là sống, mà là diễn. Cô buộc phải trở thành một người phụ nữ sang trọng, lạnh lùng, không có quá khứ, không có cảm xúc.
Sáng hôm sau, biệt thự trở nên nhộn nhịp một cách lạ thường. Một nhóm stylist và thợ may danh tiếng được triệu tập đến.
An Nhiên bị cuốn vào vòng xoáy của sự xa hoa. Những chiếc váy dạ hội đắt đỏ được đặt lên người cô. Áo lụa, ren Pháp, kim cương và ngọc trai được đặt lên cô như một món đồ trưng bày.
“Thiếu phu nhân có khuôn mặt rất cổ điển, nhưng đôi mắt lại sắc sảo. Phải làm sao để tôn lên sự thông minh nhưng vẫn giữ được nét quyến rũ,” nhà tạo mẫu tóc lẩm bẩm trong khi đang búi tóc cô.
An Nhiên nhìn mình trong gương. Người phụ nữ trong gương không phải là Kiều An Nhiên, kiến trúc sư thích mặc quần jeans và áo phông. Đó là một bức tượng hoàn hảo, vô hồn.
Trong lúc thử một chiếc váy lụa đen ôm sát, Quản gia Trần đột ngột thông báo: “Thiếu phu nhân, có người Trịnh tìm đến. Tiểu thư Trịnh đang ở phòng khách.”
An Nhiên ngạc nhiên. “Tiểu thư Trịnh?”
“Đúng vậy. Cô Trịnh Thùy Linh. Cô ấy nói là muốn thăm Thiếu phu nhân Lâm mới cưới. Lâm tổng đang có cuộc họp gấp, không thể tiếp.”
An Nhiên hiểu ngay. Đây là một cuộc thăm dò, một động thái khiêu chiến từ đối thủ. Trịnh Thùy Linh đến để đánh giá xem "vợ mới" của Lâm Hạo Thiên có đủ tư cách để làm vật cản hay không.
"Chuẩn bị cho tôi," An Nhiên ra lệnh. Cô không thể run sợ ngay từ trận chiến đầu tiên.
Chỉ mười phút sau, An Nhiên bước xuống phòng khách. Cô mặc chiếc váy lụa đen đơn giản nhưng sang trọng, mái tóc búi cao gọn gàng, và trên tay là chiếc nhẫn kim cương sáng chói.
Trịnh Thùy Linh là một người phụ nữ đẹp sắc sảo, mặc một chiếc váy đỏ nổi bật. Cô ta đang nhàn nhã uống trà trên sofa. Khi An Nhiên xuất hiện, Thùy Linh mỉm cười, một nụ cười xã giao không chạm đến mắt.
“Chào Thiếu phu nhân Lâm. Thật bất ngờ khi Lâm tổng kết hôn nhanh như vậy. Tôi là Trịnh Thùy Linh, bạn thân của Lâm Hạo Thiên.” Cô ta cố ý nhấn mạnh từ “bạn thân”.
“Chào cô Trịnh,” An Nhiên điềm tĩnh, ngồi xuống đối diện. “Tôi là Kiều An Nhiên. Cũng bất ngờ khi tôi kết hôn nhanh như vậy. Nhưng đó là quyết định của Hạo Thiên. Anh ấy luôn dứt khoát trong mọi việc, đặc biệt là khi chọn người đồng hành.” An Nhiên nhẹ nhàng dùng từ "đồng hành" để khẳng định vị thế.
Thùy Linh hơi nheo mắt. “Tôi nghe nói Thiếu phu nhân là một kiến trúc sư. Thật đáng tiếc, phụ nữ của gia tộc lớn thường không có thời gian cho những sở thích cá nhân. Chắc công ty của cô sẽ bị bỏ bê?”
Đây là đòn tấn công vào sự nghiệp và niềm kiêu hãnh của An Nhiên.
“Ngược lại,” An Nhiên mỉm cười. “Chính Hạo Thiên đã sắp xếp cho tôi một studio độc lập ngay tại nhà để tôi có thể tiếp tục công việc. Anh ấy nói, anh ấy chọn tôi vì tài năng, không phải vì tôi là một bình hoa di động. Hơn nữa, những công trình tôi thiết kế còn có giá trị vĩnh cửu hơn một chiếc váy dạ hội. Tôi nghĩ cô Trịnh hiểu rõ điều đó.”
Thùy Linh khựng lại. Cô ta không ngờ An Nhiên lại có thể đáp trả sắc sảo như vậy. Lời nói của An Nhiên không chỉ khẳng định địa vị, mà còn ngầm ca ngợi Hạo Thiên là một người chồng tâm lý, điều này hoàn toàn đối lập với hình ảnh Hạo Thiên lạnh lùng mà Thùy Linh biết.
“Thật ngưỡng mộ. Tôi mong là cô có thể thích nghi với cuộc sống mới. Cuộc sống Thiếu phu nhân không dễ dàng đâu,” Thùy Linh nói với một chút cảnh báo.
“Tôi là kiến trúc sư, cô Trịnh. Tôi quen với việc xây dựng nền móng trên những nơi tưởng chừng không thể,” An Nhiên nhẹ nhàng đặt tách trà xuống. “Và tôi tin tưởng vào người tôi đã chọn. Nếu không có gì khác, tôi phải chuẩn bị cho buổi tiệc từ thiện ngày kia. Hạo Thiên muốn tôi hoàn hảo, và tôi không muốn anh ấy thất vọng.”
Trịnh Thùy Linh nhận ra mình đã không thể lay chuyển được An Nhiên. Cô ta đứng dậy, cười giả lả và rời đi.
Sau khi Thùy Linh khuất bóng, An Nhiên thở phào. Cô cảm thấy kiệt sức. Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ đều là một sự tính toán, một lớp mặt nạ dày cộm.
Trong lúc đó, Lâm Hạo Thiên, người được cho là đang bận họp, đang đứng trong phòng làm việc riêng, nhìn qua hệ thống camera giám sát được cài đặt kín đáo ở phòng khách. Anh ta nhìn toàn bộ cuộc đối thoại.
Anh ta nhìn thấy cách cô gái đó, Kiều An Nhiên, đối diện với Trịnh Thùy Linh—người luôn tự tin, đầy tham vọng—mà không hề nao núng. Cô đã dùng chính những điều cô coi thường (cuộc hôn nhân giả dối và sự sắp đặt của anh ta) để làm vũ khí bảo vệ mình.
Hạo Thiên mím môi. “Cô gái này… không phải là một món đồ.”
Anh ta nhận ra An Nhiên đã làm được điều mà anh ta không ngờ tới: cô không chỉ là một lá chắn, cô đã biến bản thân thành một đối tác bất đắc dĩ, một đối thủ đáng gờm trong ván cờ gia tộc này.
Anh ta nhấc điện thoại gọi cho Thư ký Mạc: “Hủy mọi lịch trình không cần thiết của Thiếu phu nhân ngày mai. Chỉ để lại buổi thử đồ và hướng dẫn giao tiếp. Ngoài ra, hãy đảm bảo studio dưới tầng hầm phải hoàn thiện xong trước 8 giờ sáng. Thêm vào đó, đặt một bàn vẽ kiến trúc chuyên dụng và những dụng cụ đắt tiền nhất. Chi phí không thành vấn đề.”
Hạo Thiên cúp máy. Anh ta vẫn đứng nhìn màn hình giám sát, nơi An Nhiên đang lẳng lặng đi về phía cầu thang. Anh thấy bóng lưng cô có chút cô độc, có chút kiêu hãnh.
Anh biết, anh đã đẩy cô vào một cái lồng vàng. Nhưng anh cũng đã cho cô một lưỡi kiếm.
Đêm đầu tiên trong lồng son.
An Nhiên nằm trên chiếc giường Kingsize mềm mại, nhưng cảm thấy lạnh hơn bao giờ hết. Cô nhìn trần nhà cao vút, không có một tiếng động nào ngoài tiếng đồng hồ quả lắc từ xa vọng lại. Cô nhớ chiếc giường đơn giản, cũ kỹ của mình, nơi cô có thể cuộn mình lại và ngủ ngon lành sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Cô bật dậy, cầm lấy bản vẽ kiến trúc cũ trong vali, cẩn thận trải nó ra sàn. Cô cần cảm nhận mùi giấy, mùi chì, để biết mình vẫn còn là Kiều An Nhiên. Cô bắt đầu phác thảo một tòa nhà cao tầng mới, một công trình trong mơ, không bị giới hạn bởi ngân sách hay sự ràng buộc nào.
Đúng lúc đó, một tiếng động nhẹ vang lên từ phía phòng làm việc chung. Cửa Cánh Đông của Lâm Hạo Thiên mở ra.
An Nhiên vội vàng cuộn bản vẽ lại.
Lâm Hạo Thiên bước vào phòng cô, đây là lần đầu tiên anh ta vi phạm quy tắc một cách trắng trợn. Anh ta dường như đang đi ngủ, chỉ mặc quần pyjama và một chiếc áo phông. Anh ta đi chân trần trên sàn đá cẩm thạch.
An Nhiên cảnh giác. “Lâm tổng, anh đang vi phạm Quy tắc số một.”
Hạo Thiên dừng lại. Anh ta đứng cách cô khoảng hai mét. Ánh mắt anh ta không lạnh lùng như thường lệ, mà có chút uể oải, mệt mỏi.
“Tôi không thể ngủ được. Tôi… cần một ly nước,” anh ta nói, giọng anh ta hơi khàn.
“Nhà bếp ở tầng dưới. Và anh có thể gọi Quản gia Trần,” An Nhiên nói, cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Sự xuất hiện bất ngờ và yếu đuối bất thường của anh ta khiến cô bối rối.
Hạo Thiên không trả lời. Anh ta nhìn thẳng vào mắt cô, lần này, ánh mắt anh ta đầy sự phức tạp mà cô không hiểu được.
“Cô đã làm tốt với Trịnh Thùy Linh,” anh ta nói, thay vì xin lỗi.
“Đó là một phần của thỏa thuận,” An Nhiên đáp.
“Tốt,” anh ta gật đầu, như đang tự trấn an chính mình. Anh ta quay người, đi về phía cửa, nhưng dừng lại trước khi đóng cửa.
“Đừng ngủ ở sàn nhà,” anh ta nói, giọng anh ta trở nên nhẹ nhàng đến mức An Nhiên gần như không nhận ra. “Nó lạnh lắm.”
Rồi anh ta đóng cửa lại.
An Nhiên đứng đó, hoàn toàn bối rối. Cô nhìn chiếc giường Kingsize, nhìn lại bản vẽ kiến trúc trên sàn nhà, rồi nhìn cánh cửa đã đóng kín. Sự lạnh lùng của anh ta là giả, hay sự quan tâm thoáng qua kia mới là thật? Cô không thể phân biệt được.
Cô nhận ra, sống trong lồng son này, kẻ thù lớn nhất không phải là Trịnh Thùy Linh hay gia tộc Lâm, mà là chính Lâm Hạo Thiên – một người đàn ông bí ẩn, tự tạo ra luật chơi, và đôi khi, tự mình phá vỡ nó, khiến cô hoàn toàn mất phương hướng.
Cô cuộn bản vẽ lại, cảm thấy sự cô độc dâng trào. Cô biết, một năm này sẽ dài hơn cô tưởng rất nhiều. Cô phải cảnh giác, không chỉ với những âm mưu bên ngoài, mà còn với chính trái tim mình.
Ngày hôm sau, An Nhiên xuống tầng hầm. Căn phòng đã hoàn toàn biến thành một studio kiến trúc chuyên nghiệp: ánh sáng tự nhiên được sắp đặt hoàn hảo, một bàn vẽ lớn bằng gỗ sồi, các giá đựng tài liệu, và một máy in 3D hiện đại. Tất cả đều là loại tốt nhất.
An Nhiên vuốt ve bề mặt nhẵn của bàn vẽ. Lần đầu tiên kể từ khi ký hợp đồng, cô cảm thấy một sự bình yên nho nhỏ. Đây là không gian của cô, nơi cô có thể là chính mình.
Cô mở laptop, bắt đầu lên kế hoạch cho dự án mới, tự hứa với lòng rằng, khi hợp đồng kết thúc, cô sẽ bước ra khỏi cánh cổng sắt này với tư cách là Kiều An Nhiên – một kiến trúc sư thành công, không còn nợ nần, không còn vướng bận.
Trong khi đó, trên tầng lầu, Lâm Hạo Thiên đang xem tin tức buổi sáng. Tiêu đề lớn hiện lên: "Thiếu phu nhân Lâm Mới Cưới Thăm Hợp Tác Xã Trồng Hoa, Phá Tan Tin Đồn Hôn Nhân Chớp Nhoáng." Thư ký Mạc đã khéo léo sắp đặt một buổi "viếng thăm bí mật" của An Nhiên đến một tổ chức từ thiện nhỏ, nhằm tạo dựng hình ảnh cô là một người phụ nữ nhân ái, không chỉ biết đến những bữa tiệc xa hoa.
Hạo Thiên nhìn bức ảnh An Nhiên đang mỉm cười, trò chuyện với một cụ già. Nụ cười đó là thật, không phải là nụ cười lạnh lùng anh thường thấy.
Anh nhếch mép, không phải vì sự hài lòng, mà vì sự mâu thuẫn. Anh đã tạo ra một cái lồng vàng, nhưng người phụ nữ bên trong dường như không hề mất đi sức sống. Cô ta vẫn đang tìm cách để trở thành chính mình, ngay cả khi đang đóng vai trò của Thiếu phu nhân Lâm.
“Chuẩn bị xe đi,” Hạo Thiên nói với Thư ký Mạc. “Hôm nay, tôi sẽ tự mình đưa Thiếu phu nhân đi thử trang phục cho buổi tiệc từ thiện.”
Một lần nữa, anh ta lại vi phạm quy tắc. Cuộc sống hôn nhân giả dối này, dường như, đang dần trở nên khó đoán hơn cả những âm mưu gia tộc mà anh ta muốn trốn tránh.