Buổi Sáng Lúng Túng
Buổi sáng sau nụ hôn trên sân thượng, không khí trong Biệt thự Lâm Thị đặc quánh một sự im lặng khó tả. Kiều An Nhiên và Lâm Hạo Thiên gặp nhau tại studio để chuẩn bị cho chuyến đi. Cả hai đều cố gắng giữ vẻ chuyên nghiệp, nhưng sự bối rối và những cảm xúc mạnh mẽ đêm qua vẫn còn lởn vởn trong không gian.
Hạo Thiên mặc áo khoác da màu đen, trông anh ta vừa sắc lạnh vừa có chút phong trần. Anh ta tránh ánh mắt cô, tập trung kiểm tra bản đồ và đặt vé tàu hỏa.
“Chúng ta sẽ đi tàu hỏa tốc hành đến thành phố T, nơi Mỹ Anh tìm thấy thông tin cuối cùng về Lưu Hà,” Hạo Thiên nói, giọng anh ta khàn hơn bình thường. “Mỹ Anh nói Lưu Hà có một người bạn cũ làm giáo viên mỹ thuật ở đó. Chúng ta phải đi thật kín đáo, không dùng xe của Lâm Thị. Quản gia Trần sẽ ở lại để quản lý việc nhà và trấn an Bà Nội Lâm.”
“Tôi hiểu,” An Nhiên đáp, cô đã thay một chiếc áo len cao cổ giản dị và quần jeans. “Chúng ta sẽ đi như những người xa lạ bình thường. Giả vờ là khách du lịch, tránh sự chú ý của Lâm Thiệu Quốc.”
“Về… chuyện đêm qua,” Hạo Thiên đột ngột ngắt lời. Anh ta quay lại, nhìn thẳng vào mắt cô. “Đó là một sai lầm bột phát, Kiều An Nhiên. Nó xảy ra dưới áp lực. Tôi xin lỗi vì đã vi phạm quy tắc mà chính tôi đặt ra.”
An Nhiên nhếch mép cười lạnh lùng. “Sai lầm? Lâm tổng, anh luôn là người hành động có tính toán. Anh không làm gì là ‘bột phát’ cả. Nhưng tôi đồng ý, chúng ta nên coi đó là một sự điều chỉnh chiến thuật cần thiết để củng cố niềm tin. Nó sẽ không lặp lại.”
Cô nói dối. Cả hai đều biết rằng sự việc đó không phải là một ‘sai lầm’. Nó là một lời thú nhận không bằng lời, nhưng họ cần một vỏ bọc để bảo vệ bản thân và nhiệm vụ.
Hạo Thiên im lặng, gật đầu, nhưng ánh mắt anh ta lộ rõ sự thất vọng. Anh ta đã kỳ vọng cô sẽ chiến đấu vì khoảnh khắc đó, nhưng cô lại chọn chiến thuật. Anh ta không biết rằng, cô làm vậy là để bảo vệ anh ta khỏi sự phức tạp của tình cảm trong một cuộc chiến sinh tử.
Hành Trình Tốc Hành
Họ lên tàu hỏa. Hạo Thiên chọn khoang hạng nhất, nơi có sự riêng tư cần thiết. Chuyến đi kéo dài sáu tiếng, đủ để cả hai chìm sâu vào sự căng thẳng và sự gần gũi mới mẻ.
An Nhiên lấy ra tập tài liệu cô chuẩn bị: Hồ sơ tài chính cũ của công ty mà người thân Lưu Hà từng làm việc, và các bài báo về triển lãm nghệ thuật 20 năm trước. Hạo Thiên ngồi bên cạnh, làm việc trên laptop, nhưng anh ta liên tục liếc nhìn cô.
“Cô nghĩ Lưu Hà sẽ nói sự thật không?” Hạo Thiên hỏi, phá vỡ sự im lặng.
“Cô ấy là nạn nhân,” An Nhiên nói. “Cha anh đã viết rằng ‘cô ấy là người vẽ nên bầu trời của tôi’. Điều đó có nghĩa là tình cảm họ dành cho nhau là thật. Nếu cô ấy thấy cha anh bị oan, cô ấy sẽ không thể im lặng. Vấn đề là, Lâm Thiệu Quốc có thể đã đe dọa cô ấy đến mức nào.”
“Nếu cô ấy đã mất tích suốt 20 năm, chắc chắn cô ấy đã bị đe dọa đến mức phải trốn chạy,” Hạo Thiên suy đoán. “Hắn ta có thể đã sử dụng thông tin về người thân của cô ấy.”
An Nhiên nhớ lại thông tin: người thân của Lưu Hà là kế toán viên, dính líu đến vụ phá sản. Cô kiểm tra hồ sơ.
“Người thân của cô ấy là ông Trần Đình Đức. Kế toán trưởng của công ty Thiên Phước. Công ty đó bị Lâm Thiệu Quốc dùng thủ đoạn để phá sản, khiến ông Đức chịu trách nhiệm. Ông ấy đã tự sát sau đó không lâu,” An Nhiên nói, giọng cô nghẹn lại. “Lâm Thiệu Quốc đã gài bẫy Lưu Hà bằng chính người thân của cô ấy.”
Hạo Thiên nghe xong, tay anh ta siết chặt thành nắm đấm. “Hắn ta thật tàn độc.”
An Nhiên đặt tay lên bàn. “Chúng ta cần phải cho Lưu Hà thấy rằng chúng ta hiểu. Cô ấy không phải chịu trách nhiệm về cái chết của người thân hay sự suy sụp của cha anh. Cô ấy cần được chữa lành.”
Hạo Thiên nhìn cô. Anh ta nhìn thấy sự đồng cảm sâu sắc trong mắt cô, sự đồng cảm của một người cũng từng phải đối mặt với nỗi đau cá nhân và sự bất công.
“An Nhiên,” anh ta gọi, tên cô phát ra từ miệng anh ta nghe thật dịu dàng. “Cảm ơn cô vì đã là đồng đội của tôi.”
Nơi Ẩn Trú Tạm Thời
Thành phố T là một đô thị cổ kính nằm sâu trong nội địa, nổi tiếng với những xưởng gốm và nghệ thuật thủ công. Họ thuê một phòng khách sạn hai giường đơn dưới tên giả: Nguyễn An và Trần Hạo.
Sau khi nhận phòng, An Nhiên cảm thấy lúng túng. “Phòng này có vẻ hơi chật…”
“Đừng lo lắng,” Hạo Thiên cắt ngang, anh ta mở cửa sổ. “Chúng ta đang đi trốn. Sự tiện nghi là thứ yếu. Cô ngủ giường bên này, tôi ngủ giường bên kia. Quy tắc 30-50 cm của tôi sẽ được điều chỉnh thành 1 mét trong thời gian này.”
An Nhiên mỉm cười. Anh ta vẫn dùng sự lạnh lùng để che giấu cảm xúc thật.
Họ tìm đến địa chỉ của người bạn Lưu Hà—một người phụ nữ tên là Thảo, hiện đang mở một xưởng gốm nhỏ. Xưởng nằm khuất trong một con hẻm yên tĩnh.
Bà Thảo, với mái tóc muối tiêu và đôi tay dính đất sét, nhìn họ đầy nghi ngờ.
“Hai vị tìm Lưu Hà?” Bà Thảo hỏi. “Cô ấy đã rời đi từ lâu rồi. Cô ấy không còn ở đây.”
Hạo Thiên dùng chiến thuật trực tiếp. “Chúng tôi là con của Lâm Hạo Quân. Chúng tôi cần cô ấy để minh oan cho cha tôi. Bà Thảo, chúng tôi biết Lưu Hà là nạn nhân. Xin bà, hãy giúp chúng tôi.”
Bà Thảo nghe thấy cái tên Lâm Hạo Quân, đôi mắt bà ta ngấn lệ. “À, cô ấy đã từng kể về cậu ấy. Một người đàn ông tốt, đã bị hãm hại…”
Bà Thảo kể rằng Lưu Hà đã trốn đến đây 20 năm trước, sống lẩn khuất dưới một cái tên khác. Cô ấy sợ hãi vô cùng. Cô ấy cảm thấy có lỗi vì đã vô tình làm lộ thông tin tài chính của ông Trần Đình Đức, gián tiếp khiến ông ấy tự sát, và khiến Lâm Hạo Quân bị đổ oan.
“Lưu Hà đã nhận được một lời đe dọa ẩn danh. Họ nói rằng nếu cô ấy lên tiếng, không chỉ cô ấy mà cả gia đình nhỏ của cô ấy cũng sẽ gặp nguy hiểm. Cô ấy không có lựa chọn nào khác ngoài việc biến mất,” Bà Thảo nói.
“Gia đình nhỏ?” An Nhiên hỏi.
“Đúng. Khoảng 15 năm trước, cô ấy đã kết hôn và có một đứa con trai. Đó là lý do cô ấy phải trốn đến một nơi hoàn toàn mới, đổi tên và làm lại cuộc đời. Cô ấy không muốn con trai mình lớn lên với cái tên ‘con của kẻ phản bội’.”
Thông tin này làm Hạo Thiên chấn động. Lưu Hà đã sống sót, có một cuộc sống mới, và có con. Điều đó có nghĩa là cô ấy có nhiều thứ để mất hơn.
“Bà có biết cô ấy đang ở đâu không?” Hạo Thiên tha thiết hỏi.
“Không. Nhưng cô ấy có để lại một lá thư cuối cùng cho tôi,” Bà Thảo nói, bà ta đi vào trong và mang ra một phong bì niêm phong.
Manh Mối Cuối Cùng
Lá thư được viết tay bằng những nét chữ thanh mảnh, nhưng run rẩy vì sợ hãi.
Nội dung: “Thảo, nếu có ai đó tìm tôi, người đó phải là người mà ‘Ánh Sáng’ có thể tin tưởng. Hãy nói với họ rằng, tôi sẽ chỉ xuất hiện khi Ngọn Hải Đăng được xây lại. Nó là minh chứng cho sự trong sạch của anh ấy, và cũng là nơi mà kẻ thù đã gieo mầm tội ác. Tôi đang ở nơi mà anh ấy đã hứa sẽ đưa tôi đến sau khi Ngọn Hải Đăng hoàn thành. Hãy tìm ở ngã ba sông và biển.”
Ngã ba sông và biển. Đó là một mật mã.
“Nơi anh ấy hứa sẽ đưa cô ấy đến…” An Nhiên lẩm bẩm. “Nơi đó phải là một địa điểm cụ thể. Không phải Vịnh Lăng Sương.”
Hạo Thiên suy nghĩ nhanh chóng. “Ngã ba sông và biển. Cha tôi từng đề cập trong nhật ký về một khu vực lân cận Vịnh Lăng Sương. Đó là một bãi đất trống, được gọi là Đảo Phượng Hoàng—nơi sông Thanh Thủy đổ ra biển Đông. Cha tôi đã mua mảnh đất đó bằng tiền tiết kiệm cá nhân, dự định xây một ngôi nhà nhỏ cho hai người.”
“Đảo Phượng Hoàng,” An Nhiên nói. “Lưu Hà đang ở đó. Cô ấy đang đợi chúng ta.”
Đúng lúc đó, một chiếc xe màu đen sang trọng đỗ xịch trước cửa xưởng gốm. Một người đàn ông mặc vest đen, với chiếc kính râm che kín nửa khuôn mặt, bước ra. Hắn ta tiến thẳng về phía họ.
“Hạo Thiên, cháu trai,” giọng Lâm Thiệu Quốc vang lên qua điện thoại của tên vệ sĩ, được bật loa ngoài. “Sao cháu lại đi chơi xa thế? Ta đã dặn cháu phải cẩn thận với những ‘người ngoài’ mà cháu tin tưởng, đặc biệt là vợ cháu. Ta biết cô ta đang tìm gì. Nếu cháu không muốn làm hại mẹ con Lưu Hà, hãy trở về ngay lập tức.”
Hắn ta đã theo dõi họ! Hắn ta đã cài đặt người theo dõi Hạo Thiên, có lẽ từ chính biệt thự hoặc văn phòng.
“Chúng ta phải đi ngay!” Hạo Thiên nắm tay An Nhiên.
“Không kịp đâu,” An Nhiên nói. Cô nhìn thấy tên vệ sĩ đã khóa cửa xe của họ. “Hắn ta muốn làm gì đó ở đây.”
Tên vệ sĩ rút điện thoại và chụp ảnh họ đang đứng gần Bà Thảo. Hắn ta chỉ chụp ảnh Bà Thảo và phong bì trên tay An Nhiên.
“Ta chỉ muốn cảnh báo cháu. Nếu cháu dại dột tìm thấy cô ta, ta sẽ khiến cô ta biến mất mãi mãi,” giọng Lâm Thiệu Quốc lạnh lùng vang lên.
Cuộc Chạy Trốn Bất Ngờ
Hạo Thiên và An Nhiên biết họ không thể đối đầu ở đây. Họ phải bảo vệ Bà Thảo.
“Bà Thảo, cảm ơn bà. Chúng tôi phải đi ngay. Đừng nói với bất cứ ai rằng chúng tôi đã đến đây,” An Nhiên nói nhanh.
Hạo Thiên nắm tay An Nhiên, chạy vào con hẻm nhỏ phía sau xưởng gốm. Tên vệ sĩ truy đuổi sát nút.
Họ chạy qua khu chợ nhộn nhịp, xuyên qua những dãy nhà cổ kính. Hạo Thiên, tuy thường xuyên tập thể dục, vẫn không nhanh nhẹn bằng An Nhiên, người quen với công việc khảo sát thực địa.
Khi đến một cây cầu bắc qua kênh đào nhỏ, Hạo Thiên dừng lại. “Không thể chạy tiếp được. Chúng ta đang bị dồn vào ngõ cụt.”
An Nhiên nhìn xung quanh. Một chiếc thuyền nhỏ đang neo đậu gần đó, của một người dân địa phương.
“Anh bơi được không?” An Nhiên hỏi.
“Tất nhiên. Nhưng…”
“Không kịp rồi! Anh ta đến rồi!”
An Nhiên không nói gì nữa. Cô lao về phía chiếc thuyền, Hạo Thiên theo sát. Tên vệ sĩ đã nhìn thấy họ và bắt đầu chạy nhanh hơn.
An Nhiên nhảy xuống thuyền, cắt đứt sợi dây neo bằng con dao rọc giấy mà cô luôn mang theo để cắt bản vẽ. Hạo Thiên nhảy xuống sau cô.
Tên vệ sĩ hét lên, nhưng đã quá muộn. Chiếc thuyền nhỏ bắt đầu trôi theo dòng nước.
Hạo Thiên nắm lấy mái chèo, cố gắng chèo thuyền ra xa. An Nhiên ngồi ở mũi thuyền, giữ chặt cuốn nhật ký và lá thư.
“Thật không thể tin được,” Hạo Thiên thở dốc. “Tổng Giám đốc Lâm Thị đang chạy trốn trên một chiếc thuyền đánh cá cũ kỹ.”
An Nhiên cười. Tiếng cười của cô vang vọng trên mặt nước. “Cũng không tệ lắm, Lâm tổng. Ít nhất chúng ta không vi phạm quy tắc 30-50 cm nữa.”
Lời Thú Nhận Nửa Vời
Họ chèo thuyền ra giữa con kênh, nơi dòng nước chảy mạnh hơn. Tên vệ sĩ đứng trên bờ, không dám nhảy xuống.
An Nhiên nhìn Hạo Thiên, mồ hôi ướt đẫm trên trán anh ta. Ánh nắng rọi vào khuôn mặt kiên nghị của anh, làm nổi bật sự tập trung và quyết tâm. Anh ta không còn là người đàn ông lạnh lùng trong phòng họp, mà là một đồng đội dũng cảm.
“Anh đã bị theo dõi từ rất lâu,” An Nhiên nói. “Từ khi chúng ta bắt đầu dự án Ngọn Hải Đăng. Lâm Thiệu Quốc đã nghi ngờ ngay từ đầu.”
“Và nụ hôn đêm qua có lẽ là một hành động quá liều của tôi, để hắn ta tin rằng tôi đã bị cô mê hoặc, và không còn cảnh giác,” Hạo Thiên nói, ánh mắt anh ta đầy vẻ hối lỗi.
An Nhiên nhìn vào mắt anh ta. “Anh vẫn muốn coi nó là một hành động chiến thuật sao, Lâm tổng?”
Hạo Thiên buông mái chèo. Chiếc thuyền trôi nhẹ. Anh ta đưa tay chạm vào khuôn mặt cô.
“Không,” anh ta thì thầm. “Không phải là chiến thuật. Đó là cảm xúc. Tôi không biết phải gọi tên nó là gì. Tôi chỉ biết rằng, khi Lâm Thiệu Quốc đe dọa cô, khi cô bị thương ở Lăng Sương, tôi đã mất kiểm soát. Tôi không thể để cô gặp nguy hiểm. Kiều An Nhiên… Tôi cần cô. Không phải Lâm Thị cần cô, mà tôi cần cô.”
Đây không phải là một lời tỏ tình, nhưng nó là lời thú nhận chân thật nhất về sự phụ thuộc cảm xúc mà anh ta từng nói. Nó là lời thú nhận của một người đàn ông đã quen với sự cô độc và nay phải đối mặt với nỗi sợ hãi mất đi người duy nhất anh ta tin tưởng.
Nước mắt An Nhiên trào ra. Cô không còn cố gắng kiềm chế. “Tôi cũng cần anh, Lâm Hạo Thiên. Cần sự dũng cảm của anh, cần sự tin tưởng của anh. Tôi đã quá mệt mỏi với việc chiến đấu một mình rồi.”
Hạo Thiên ôm lấy cô, một cái ôm xiết chặt, không còn khoảng cách.
“Đừng lo lắng,” anh ta nói, tựa cằm lên tóc cô. “Chúng ta sẽ đến Đảo Phượng Hoàng. Chúng ta sẽ tìm ra Lưu Hà. Và chúng ta sẽ kết thúc trò chơi này. Sau đó, tôi hứa, tôi sẽ nói rõ ràng những cảm xúc này.”
Họ tiếp tục chèo thuyền, hướng về phía xa, nơi những ngọn sóng lớn bắt đầu dạt vào. Hành trình tìm kiếm Lưu Hà đã chính thức bắt đầu, với một sự đồng lòng không thể phá vỡ, được củng cố bằng tình yêu chớm nở và quyết tâm minh oan cho người đã khuất.